Phải tác chiến trong hoàn cảnh thi thể chất đống và mùi máu bay ngập trời vốn không phải là một chuyện làm cho người ta vui thích, nhưng bọn họ cũng không có nhiều thời gian để xử lí những thi thể vẫn còn ấm này.

Lúc tảng sáng, nhờ vào chiến thuật giáp kích, Trương Khải Sơn dẫn đầu sư đoàn 51 đã khống chế trận địa của Đỉnh Trương Cổ, lúc này trông về phía bốn phương tám hướng trên đỉnh núi đều là khói thuốc súng thay nhau bốc lên, sư đoàn 106 của địch phòng ngự thất bại, trận đánh ở Vạn Gia Lĩnh đã kéo lại lợi thế cho bên ta.

Nắm chặt thời gian bố trí khoảng cách chiến hào lần nữa, Ngô Lão Cẩu vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Trương Khải Sơn đang dứng một mình ở tiền tuyến, nhìn về phía núi non trùng điệp của Vạn Gia Lĩnh đến xuất thần. Y suy nghĩ một chút, cũng đi qua bên đó, đứng bên cạnh Trương Khải Sơn, nhìn nhìn ra dãy núi bị sương mù bao phủ xa xa, bỗng nhiên nói: “Ngài cảm thấy trận này, còn phải đánh mấy ngày?”

Trương Khải sơn nghe vậy quay đầu nhìn y một cái, lúc này gương mặt luôn tươi cười rạng rỡ của đối phương khó tránh khỏi vẻ buồn ngủ do mấy ngày chiến đấu kịch liệt, trên mặt vẫn còn dính lại chút máu đen, chỉ có đôi mắt vẫn sáng trong như cũ.

Hắn khẽ thở dài một hơi, nâng tay chùi vết máu còn dính trên mặt đối phương, nói: “Sư đoàn 106 của địch đã bị nhốt ở Vạn Gia Lĩnh, trước mắt đã tứ cố vô thân, hơn nữa lại bị cắt đứt với quân tiếp viện, trận tổng tiến công của quân ta đã toàn thắng, không đến ba năm ngày nữa, tất nhiên sẽ tiêu diệt toàn bộ.”

Ngô Lão Cẩu nghĩ nghĩ, nói: “Nếu đỉnh núi này quan trọng đối với giặc như vậy, khẳng định bọn họ sẽ liều mạng phản kích, việc sư đoàn chúng ta phải làm, chính là liều chết bảo vệ cho nơi này, đúng không?”

Trương Khải Sơn hơi hơi nhíu mày, nhất thời không trả lời.

Kỳ thật Ngô Lão Cẩu nói không sai, trước khi sư đoàn 51 của bọn họ hợp lực toàn tuyến đánh tan trận địa phòng ngự của địch, phải tử thủ giành quyền khống chế Đỉnh Trương Cổ, ngăn cản quân địch phá vòng vây từ phía đông, nếu không thì sẽ thất bại trong gang tất.

Nhưng Đỉnh Trương Cổ là đỉnh núi cao nhất ở phía đông Vạn Gia Lĩnh, rất quan trọng trong việc phá vòng vây của giặc. Nói cách khác, quân địch tất nhiên sẽ phái đội quân hùng hậu quay lại phản công, nhắm khống chế trận địa lần nữa. Như vậy, mấy ngày kế tiếp, thứ bọn họ phải gánh vác, chính là đại bác công kích của quân Nhật.

Về phần bọn họ có thể chống đỡ như hôm chủ binh đánh tan phòng tuyến của quân địch hay không, thì phải xem vận khí và tạo hoá của mấy ngàn sĩ binh trong sư đoàn.

Trương Khải Sơn biết, đối phương cũng đã đoán được điểm ấy, cho nên mới hỏi đến vấn đề này.

Hắn giương mắt nhìn người bên cạnh đang chờ đợi câu trả lời, thản nhiên nói: “Cùng sống cùng chết.”

***

Trận phản công đầu tiên của Nhật là ngay sáng hôm đó.

Quân địch tựa hồ là quyết tâm muốn đoạt lại quyền khống chế Đỉnh Trương Cổ, dưới sự yểm trợ của đại bác, vô số quân giặc cầm súng máy mãnh liệt xông lên, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, đạp mạnh lên thi thể, thậm chí còn xông lên đỉnh núi bắt đầu cận chiến, cả Đỉnh Trương Cổ trong phút chốc xác chết đầy rừng, máu rữa bùn đất.

Chỉ một trận chiến tiêu diệt quân địch này, Trương Khải Sơn tất nhiên sẽ không chậm trễ. Mắt thấy quân địch mãnh liệt công kích, bộ đội bên ta dần dần có chút mệt mỏi, hắn nâng súng giết hai tên địch rồi xong vào giữa quân Nhật, đích thân đến hoả chiến thứ nhất để chỉ huy tác chiến, toàn bộ trên dưới trong sư đoàn như đại chấn, mở toàn bộ hoả lực ngăn cản lần công kích đầu tiên của quân Nhật.

Nhưng quân địch cũng không cho bọn họ thời gian để thở, tạm ngừng một thời gian ngắn liền khởi xướng đợt công kích thứ hai. Hai quân giằng co không ngừng, cả Đỉnh Trương Cổ tràn ngập khói thuốc súng, súng đạn bay tứ tung. Khe nước bên núi, thi thể chất thành đống, hoặc rơi xuống núi, ngay cả nước cũng bị nhuộm thành màu đỏ.

Đêm đến, súng đạn cuối cùng cũng tạm ngừng lại.

Một ngày huyết chiến trôi qua, Đỉnh Trương Cổ gần như bị san bằng vì đạn pháo, lúc kiểm kê nhân số thương vong, giữa núi rừng chất đầy thi thể quân địch, nhưng thương vong bên ta cũng rất thảm.

Có lẽ ông trời đã để Ngô Lão Cẩu chết một lần rồi, trận này tuy y bị khói thuốc súng hun đến mức không còn nhìn ra mặt mũi, nhưng may mà lông tóc vẫn còn.

Nhưng Trương Khải Sơn và Chung Thanh không tránh được kiếp nạn này.

Lúc Ngô Lão Cẩu tìm được bọn họ, Trương Ngọc Lân đã ở đó.

Chung Thanh đã lâm vào trạng thái hôn mê, cơ hồ chỉ có thở ra, không có hít vào. Trên trán hắn có một vết thương sâu đến mức thấy được xương cốt, máu tươi trên mặt đã đọng lại, Trương Khải Sơn đang tự tay băng bó cho hắn, hoàn toàn không bận tâm chân trái mình đang đổ máu.

Từ đầu đến cuối Trương Ngọc Lân đều ngồi bên cạnh quan sát, đợi Trương Khải Sơn băng bó xong vết thương, mới cõng hắn rời hoả tuyến.

“Trán hắn trúng đạn, phải xem có thể vượt qua nổi không.” Nhìn qua, Trương Khải Sơn nhìn Ngô Lão Cẩu một cái, trong lời nói không nghe ra chút cảm xúc.

Mảnh đạn đâm vào xương sọ, có thể không chết đã là kỳ tích.

Mấy ngày nay chiến đấu kịch liệt, có thể kịp thời tìm thuốc chữa thương hay không, cũng là vấn đề.

Có thể sống đến bây giờ, mạng của bọn họ cũng rất lớn. Nhưng có thể rời khỏi Vạn Gia Lĩnh hay không, phải nhìn xem ông trời hành sự.

Trên thực tế, từ năm ngoái khi cùng nhau hạ cái Minh đấu ở Thập Tam Lăng, ấn tượng của Ngô Lão Cẩu đối với Chung Thanh vẫn rất tốt. Làm phó quan, Chung Thnah là cái bóng của Trương Khải Sơn, hắn có năng lực bình thường của Trương Khải Sơn, nhưng không phải gánh vác nhiều như vậy, cho nên đơn thuần hơn một chút.

Nói là yêu ai yêu cả đường đi cũng được, ngưu tầm ngưu mã tầm mã cũng được, hiện giờ Chung Thanh đối với Ngô Lão Cẩu chính là huynh đệ có thể tín nhiệm và phó thác mọi chuyện trong lúc nguy hiểm. Mà đối với Trương Khải Sơn mà nói, chỉ sợ Chung Thanh đối với hắn, đi theo mười năm, ngoài trợ giúp việc quân sự, càng có thể đã có tính dựa dẫm như người thân.

Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên hiểu được vẻ bất đắc dĩ và lãnh đạm nhìn như máu lạnh khi nói cười của Trương Khải Sơn.

Nếu đem tất cả tình cảm của bản thân đặt vào quá nhiều người, lúc chiến đấu trên chiến trường nhìn từng người bên cạnh chết đi, e là ai cũng sẽ sụp đổ. Mà hắn thì chỉ vẻn vẹn có vài người lưu tâm, có lẽ đều sẽ chết tại chiến dịch lần này.

Ngô Lão Cẩu nhìn thấy tầng mồ hôi mỏng trên trán Trương Khải Sơn do vết thương đau đớn ờ đùi, âm thầm thở dài, bắt đầu băng bó vết thương cho hắn. Sao y không biết được, cái hôm nghĩ rằng y đã chết dưới đạn pháo của địch, chỉ sợ Trương Khải Sơn cũng dùng biểu tình bình tĩnh như vậy để che giấu bi thương.

Lúc nhìn thấy miệng vết thương, bàn tay đang cầm băng vải của y bỗng dừng lại, nhíu mày, ngẩng đầu nói: “Chân của ngài………..”

Nói đến một nửa lại ngừng, lúc y nhìn lên, đôi mắt của Trương Khải Sơn cũng nhìn qua, đáy mắt đen nhánh, bình tĩnh kiềm chế.

Kỳ thật, Ngô Lão Cẩu vốn định nói, viên đạn ghim gần đầu gối hắn, phải mau chóng lấy ra, nếu cứ để miệng vết thương như vậy sẽ nhiễm trùng dẫn đến biến chứng, nhẹ thì thành người què, nặng thì phải trực tiếp cắt chân trái đi.

Nhìn thấy lo lắng trong đáy mắt đối phương, Trương Khải Sơn bỗng thở dài. Hắn nói rất chậm, nhưng chữ nào cũng đầy đanh thép: “Quân lệnh không thê trái. Trước khi tiêu diệt quân địch, ta không thể lui khỏi hoả tuyến. Ta không sợ chết, lại càng không để ý một cái chân.”

“Tôi biết. Ngài đã nói cùng sống cùng chết.” Ngô Lão cẩu bỗng nhiên hướng về phía hắn nở nụ cười, cười đến đơn thuần: “Về sau nếu chân của Trương Đại Phật Gia không cẩn thận bị què, tôi sẽ chăm sóc tốt cho nửa đời sau của ngài, nhưng mà, ngài phải hứa trông nom cho mấy con chó nhà tôi, đặc biệt là Tam Thốn Đinh.”