Ba người bọn họ là nhóm cuối cùng đặt chân lên vách đá dựng đứng.

Sau khi đi lên thì đến một bãi nương rẫy tương đối bằng phẳng, xa xa đằng kia là trận địa chính của Đỉnh Trương Cổ, thậm chí đã có thể thấy rõ tàn quang từ lửa đạn của quân Nhật.

Ra hiệu bảo mọi người nín thở đợi lệnh, Trương Khải Sơn nhìn nhìn bốn phía, đánh giá xung quanh, cảm thấy đã tính toán xong.

Dựa theo sách lược tiến công tác chiến lần này, chủ quân bên ta khởi xướng đánh chính diện vào mặt đông Vạn Gia Lĩnh, tiểu đội tập kích sẽ đánh lén vào phía sau, thành công chiếm được trận địa chủ của Đỉnh Trương Cổ, hiệp lực cướp lấy quyền khống chế đỉnh núi.

Trước mắt xem ra, quân địch đã dùng hết tất cả hoả lực để phòng ngự sự tiến công của chủ binh, không hệ có sự phòng bị đối với phía sau núi. Lúc này trời vẫn chưa sáng, bóng đêm bao trùm, mây dày che trăng sáng, trong đêm đen chỉ cần một tiếng trống vang dội binh lính xông lên liền khiến quân địch trở tay không kịp, trận giáp lá cà diễn ra quyết liệt, tỷ lệ thắng của bọn họ sẽ rất lớn.

Nguyệt hắc sát nhân dạ. (đêm không trăng dễ ra tay giết người)

Sau khi trong đầu hiện ra câu ngạn ngữ này, trái tim Ngô Lão Cẩu bắt đầu đập liền hồi không ngừng lại được, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Trong đêm tối, những ngón tay đang siết chặt dao găm của y trở nên trắng bệch, lòng bàn tay đã xuất hiện một tầng mồ hôi.

Quả nhiên vẫn là chơi với bánh tông thoải mái hơn.

Dựa theo thói quen trước kia, y còn tưởng rằng mình sẽ nghĩ vài chuyện lộn xộn gì đó, tỷ như lỡ lúc xông ra chém người không chém trúng chỗ hiểm, người nửa sống nửa chết chẳng phải không duyên cớ gì lại làm cho người ta tăng thêm thống khổ sao, hoặc là không cẩn thận bị máu văng đầy mặt thì phải làm sao bây giờ.

Nhưng trên thực tế, lúc này trong đầu y bắt đầu trống rỗng.

Rất nhiều lúc, kỳ thật chuyện làm cho người ta sợ hãi không phải là cái chết hoặc là bản thân tự giết chóc, mà là sự sợ hãi khi đối mặt cái chết và sự giết chóc.

Chiến tranh là cái cớ tốt nhất để tàn sát.

Ngô Lão Cẩu rất hiểu điểm này, rất hiểu những chuyện tiếp theo phải làm là chuyện tất nhiên. Không phải mày chết, thì là tao đi đời.

Những hình ảnh vô số chiến hữu chết ở Đỉnh kỳ Lân nhuộm cả ngọn núi thành một màu máu chạy qua đầu y, y cắn chặt răng, bàn tay nằm dao bỗng nhiên siết chặt.

Nếu đã như vậy, cùng báo nợ nước thù nhà.

Ai ngờ lúc phản ứng lại, liền phát hiện Trương Khải Sơn đã hạ lệnh cho tất cả đội viên cởi áo, để lưng trần.

Ngô Lão Cẩu ngạc nhiên, thoáng nghĩ nghĩ, rất nhanh hiểu ra ý của hắn.

Lúc này ánh trăng bị mây che, nếu hỗn chiến trong đêm sẽ rất khó phân biệt đâu là địch đâu là bạn, phải dùng tốc độ nhanh nhất để tiêu diệt quân địch, đồng thời không lầm sát chiến hữu bên ta, cách đơn giản nhất để phân biệt địch ta chính là: chém người phía trước, sờ lên nếu thấy có mặc áo, vậy thì cứ chém là được, càng nhanh càng tốt. Nếu sờ vào không thấy mặc áo, liền tránh qua một bên, để tránh ngộ thương người nhà.

Nếu tiểu đội đều là *** binh, tự nhiên tốc độ và độ nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh khỏi phải bàn. Chưa đầy một phút, mọi người đều đã cởi áo xong, tay cầm dao nhỏ, thậm chí nhờ huấn luyện quân đội cực tốt đã khiến bọn họ xếp áo ngay ngắn đặt vào trong lùm cây.

Kỳ thật, danh sách tiểu đội lần này là danh sách bất ngờ, gần như tất cả đều chủ động đến xin đi giết giặc. Nhóm người này là hắn huấn luyện ra, đi theo hắn đã trải qua vô số thuốc súng lửa đạn, lúc tác chiến luôn dũng cảm thông minh nhanh trí.

Trương Khải Sơn đứng bên vách đá, nhìn vào gương mặt của tất cả các bộ hạ dưới ánh trăng mờ nhạt, hắn không thấy rõ biểu tình trên mặt bọn họ, lại có thể cảm nhận rõ ràng quyết tâm chịu chết của tất cả.

Sau đó, trong ngực hắn đột nhiên có một cỗ khí phách hào hùng xao động.

Hắn tự nhận làm việc không thẹn với trời đất, nhưng người trong quân đội thường có những chuyện bị ghi hận không hề như ý, chỉ cần vì quốc gia đại nghĩa, hắn không tiếc lấy mạng người chống đỡ. Tội nghiệt đã nặng, thân khó đền bù. nhìn những sinh mệnh trẻ tuổi trước mắt, hắn lại chỉ có thể cố gắng hết sức để mỗi người ở đây đều sống sót.

Yên tĩnh nhìn qua, không cần chú ý quá nhiều đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, im lặng cắn răng quay đầu, Trương Khải Sơn nhanh chóng xoay người, trong bóng đêm giơ tay làm động tác ra hiệu lệnh.

Xông lên!

Cánh chim màu đen của tử thần đột nhiên hạ xuống trận địa của địch, tiểu đội tập kích như độc long đoạt mệnh nhảy vào giữa đám địch mà điên cuồng chém giết, nháy mắt đã khiến cho hoả lực của địch bị tắt ngúm.

Trong hỗn chiến, lúc dao găm trong tay quét qua cổ của một người, máu phun ra thoáng chốc xối vào Ngô Lão Cẩu. Trong bóng đêm y lại cầm dao đâm vào đôi mắt của người chết mà trên mặt còn chưa hết kinh ngạc và không nhắm mắt kia, dao trong tay y lại không có nửa phần run rẫy.

Lúc còn nhỏ, y từng nghe người ta kể Bình Thư (một loại kịch dân gian), trước kia có rất nhiều kiếm khách sau khi giết xong người đầu tiên, sẽ khẩn trương sợ hãi đến mức không ngừng nôn mửa. Nhưng nhìn thấy hành vi giết người không chớp mắt của Bán Tiệt Lí và Trần Bì A Tứ, y cũng không cho rằng cách nói đó đặt vào hiện tại vẫn còn tin tưởng được.

Có lẽ, loại người như bọn họ không để lộ thống khổ cho người ngoài thấy, đều vùi lấp tất cả vào một góc tối trong lòng họ.

Có lẽ, giữa người với người cũng khác nhau. Loại người như bọn họ, nhất định sẽ đi vào con đường này.

Ngô Lão Cẩu không biết mình có phải thuộc cùng loại người với bọn họ hay không.

Chắc là phải, nếu không sao có thể được xưng là Cửu Môn cùng với bọn họ được? Bọn họ không giống nhau, bất quá cũng chỉ vì thân thế không giống nhau nên sinh ra cách hành xử không giống nhau, có thái độ không giống nhau đối với sinh mệnh của người khác. Nhưng chung quy, tất cả đều là những dòng máu không tầm thường chảy trong thời loạn.

Ngô Lão Cẩu không rõ rốt cuộc mình đã chém hết bao nhiêu người, đến lúc sau, động tác của y chẳng qua cũng chỉ là dựa vào bản năng chém giết máy móc khi gặp địch thủ. Mũi y không ngửi được mùi máu tươi, nói theo cách nào đó cũng đã giảm bớt rất nhiều cảm giác chân thật khi giết người. Huống chi, bóng đêm thường là cái lá chắn che giấu sự sợ hãi tốt nhất, trong nháy mắt, y lại thật sự tưởng rằng mình đang chém chết bánh tông trong đấu.

Chỉ có tàn huyết đã biến lạnh dính trên người, và tiếng chém giết của các chiến hữu xung quanh, mới nhắc nhỡ y tất cả chuyện này đều là sự thật.

Quân địch thất kinh cuối cùng cũng có phản kích, nhưng đã sớm mất đi ưu thế. Bởi vì quân Nhật giỏi về súng đạn không thích hợp cận chiến, huống chi bị tập kích trở tay không kịp, trận địa phòng tuyến của địch nhất thời tan nát, toàn diện bị phá.

Đợi khi Ngô Lão Cẩu hoàn toàn tìm về được thần trí của mình, trời đã hừng sáng.

Dưới ánh trăng u ám, đập vào mắt là cả núi xác chết và biển máu, để lại mấy trăm thi thể quân Nhật trên Đỉnh Trương Cổ, bùn đất bên dưới đã sớm bị máu tươi nhuộm thành màu son. Lúc này mọi người vẫn đứng trên đỉnh núi, tất cả đều là những chiến hữu tập kích lưng trần tay trần, mặt mày ai nấy cũng đều huyết sắc đầm đìa, cũng không biết là máu của bản thân, hay là máu của địch.

Nhưng đáng ăn mừng chính là, tất cả mọi người đều còn sống.

Ngô Lão Cẩu nhanh chóng tìm được một thân ảnh quen thuộc trong đám người, lúc thấy hắn quay đầu sang, trên môi nở một nụ cười thắng lợi yếu ớt.