Chân Đại Đầu bị thương không tiện đi lại nhiều, nhưng cũng may Ngô Lão Cẩu quen thuộc hình dạng mộ thất bình thường, y xem sơ sơ qua liền đã có tính toán.

Như lời Trương Khải Sơn lúc trước, mộ bên dưới Vạn Gia Lĩnh này không tính là đấu lớn, bên trong quả thật cũng không có đồ đạc gì hay ho.

Bên cạnh cái nhĩ thất mà bọn họ té xuống là một cái mộ thất hơi lớn, nhìn theo bày trí và độ lớn nhỏ của quan tài, có thể thấy dường như đúng là mộ thất của chủ mộ. Chỉ vì xung quanh ẩm ướt, quan tài đã bị mục nát hư tổn, đồ bên trong cũng đã nổi mốc giống hệt mấy sợi bông màu đen. Hơn nữa nhìn ra được, vật phẩm chôn theo trong đó rất ít, chỉ có một cái la bàn làm bằng đồng đen được đặt giữa tâm mộ thất, lại vì không được bảo tồn tốt mà làm mất đi trá trị thực tế.

E là người trộm mộ năm đó đến đây cũng cảm thấy ghét bỏ, cho rằng chỗ này quá giản dị, đào một cái đạo động xong lại cảm thấy mình rãnh hơi, một chút minh khí có giá trị cũng không moi ra được, cho nên sau khi mở quan tài ra rồi cũng không thèm đóng lại, bởi vậy mà đồ bên trong mới nổi mốc meo.

Đại Đầu thấy Ngô Lão Cẩu quan sát quan tài một hồi không nói gì, kỳ quái hỏi: “Có phải Ngô đại ca phát hiện được gì rồi không?”

Ngô Lão Cẩu lắc đầu, đang định nói không có gì, vừa quay đầu lại liền thấy Đại Đầu đang trừng to hai mắt nhìn vào trong quan tài, trên mặt giấu không được tò mò và kinh ngạc. Người chưa từng đổ đấu nhìn thấy quan tài đều sẽ có biểu tình này, tuy rằng tuổi tác không kém nhau là bao, nhưng Ngô Lão Cẩu vẫn xem Đại Đầu là hậu bối, lúc này bỗng nhiên nổi lên ham muốn giáo dục, vì thế chỉ chỉ quan tài trước mắt, nói: “Cậu xem trong này thiếu cái gì?”

Đại Đầu nghe vậy sửng sốt, cau mày suy nghĩ một lát, đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, nói: “Trong quan tài này không có thi thể!”

Ngô Lão Cẩu khẽ gật đầu, nói: “Khai quan không thấy thi thể, một là mộ chỉ chôn quần áo và di vật, hai là thi thể đã phá quan sống dậy.”

Tuy rằng Đại Đầu gan to, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với mấy thứ này, nghe thấy thi thể sống lại cả mặt liền trắng bệch.

“Không cần lo lắng, chỗ này hẳn là không có nguy hiểm đâu.” Ngô Lão Cẩu thấy Đại Đầu khẩn trương đến nỗi bắt đầu dựa vào người mình, cười nói: “Cậu xem trong quan tài này không có quần áo, nắp quan tài cũng không giống như là bị dùng sức phá ra, hơn nữa mục nát như vậy, cho dù bên trong có thi thể của mộ chủ, chỉ sợ cũng chỉ còn lại thi cốt đen thui, chắc chắn không sống dậy được.”

Đại Đầu âm thầm thở nhẹ, nhưng tâm tình của thiếu niên lại không muốn bị coi thường, hắn lại cực kỳ thông minh, đầu óc nhanh nhạy, nghĩ nghĩ liền nói: “Cho nên, ý của Ngô đại ca là, hoặc là đây là một cái quan tài rỗng, đặt ở đây để doạ người khác. Hoặc là bên trong vốn có đồ, nhưng đã bị người khác lấy đi?”

Ngô Lão Cẩu từ chối cho ý kiến, trầm ngâm một chút liền quyết định rời đi.

Vì làm phân tán lực chú ý của Đại Đầu, y cười ha hả: “Vốn dựa theo quy tắc đổ đấu, đi vào chủ mộ thất có thấy được mộ chủ hay không, đều phải gõ vào đầu ngọn nến một cái để tỏ vẻ tôn kính. Bất quá nam phái của chúng ta không có nhiều quy định cứng nhắc như vậy, đến đây rồi cùng lắm là chào hỏi một tiếng, lúc đi cũng không hy vọng mộ chủ tiễn xa. Nhưng nếu là Trương…….. Khụ, nếu là Mô Kim hiệu Uý của bắc phái, tất nhiên bọn họ đều sẽ cẩn thận chấp hành những nguyên tắc mà lão tổ tông truyền lại…..” (Mô Kim Hiệu Uý: từ dùng để gọi người trộm mộ của vùng phía Bắc, Trương Khải Sơn cũng đến từ phương Bắc)

Kỳ thật Ngô Lão Cẩu cảm thấy mình rất có thiên phú kể chuyện xưa, trời sinh kể chuyện không cần sách, đi lừa gạt mấy cô gái ngây thơ tuyệt đối không thành vấn đề. Bất quá cũng may y làm việc luôn có bài bản, thời khắc mấu chốt cũng đáng tin, người có nhân duyên tốt nhất trong Cửu Môn, hơn phân nửa cũng là nhờ cái miệng nhanh nhạy lại yêu thương bằng hữu, nói trắng ra là, khiến cho người khác thích.

Chính Ngô Lão Cẩu rất hiểu điểm ấy, cho nên khi y muốn giả vờ hồ đồ cho qua chuyện, bình thường luôn luôn thành công. Đương nhiên, phương pháp này chưa từng áp dụng cho Trương Khải Sơn, vẫn chưa biết hiệu quả thế nào.

Trộm mộ đổ đấu xưa nay luôn không đi chung với chính đạo, mà kỹ xảo đổ đấu lại thiên biến vạn hoá, những thứ học được đều là dùng để kiếm miếng cơm qua ngày, thường thì chỉ truyền cho người trong tộc, xưa nay không truyền ra ngoài. Trước kia Đại Đầu chưa từng tiếp xúc qua mấy thứ này, vừa đi vừa nghe mãi nên đầy hứng thú, liền quên hết mấy câu lúc trước.

Ngô Lão Cẩu đỡ Đại Đầu, không lâu sau hai người đã ra khỏi chủ mộ thất, nhanh chóng quẹo vào một cái thạch đạo chỉ vừa cho một người đi qua. Vì thế y để Đại Đầu đi phía sau, mình đi dò đường phía trước.

Mộ đạo có chút hẹp, nhưng được cái mặt đất bằng phẳng, đối với người bị thương ở chân như Đại Đầu lại là một chuyện tốt. Tuy đây là lần đầu tiên xuống đất, lúc trước ở trong quân doanh cũng nghe Lão Vương kể sự tích đổ đấu của Ngô Lão Cẩu, trong lòng biết dù cho gặp nguy hiểm thì Ngô đại ca cũng sẽ không bỏ mặt hắn không lo, cho nên trong lòng cũng không cảm thấy sợ hãi.

Thứ duy nhất làm hắn cảm thấy có chút hoảng hốt chính là, thạch đạo này đi mãi vẫn không đến đầu, nếu không phải Ngô Lão Cẩu cứ luôn dừng lại chờ hắn, ngẫu nhiên trò chuyện vài câu, chỉ sợ hắn sẽ hoài nghi có phải mình đã gặp quỷ đả tường trong truyền thuyết hay không. Trên thực tế, sau khi hắn nghe được mấy chuyện trộm mộ này, còn muốn được trải qua cảm giác kích thích này vài lần. Không ngờ ma xui quỷ khiến thế nào lại tế từ không trung xuống, lại còn không may không xui bị ném vào trong cái mộ thất, lại không ngờ đổ đấu thật sự chán hơn so với tưởng tượng nhiều lắm.

Ngô Lão Cẩu nhìn ra bất an và thất vọng của Đại Đầu, y âm thầm thở dài, tâm nói bây giờ hai quân vẫn còn quyết chiến trên kia, cho dù bọn họ có thể đi ra ngoài cũng phải bảo tồn thể lực tiếp tục chiến đấu. Bây giờ Đại Đầu bị thương ở chân, không gặp phải bánh tông hay huyết thi đã là được trời thương lắm rồi, thậm chí mộ chủ còn lười thiết lập cơ quan, trước mắt e là đã đoán được tình huống tốt nhất.

Nhưng y cũng không nhiều lời, chỉ để Đại Đầu đi theo sát mình, an ủi hắn nói rất nhanh sẽ tìm được lối ra.

Tựa hồ là chứng minh cho lời nói của Ngô Lão Cẩu, khi hai người một trước một sau ra khỏi mộ đạo, liền nhìn thấy phía cuối thạch đạo xuất hiện một cái thạch thất hình tròn rất lớn.

Ngô Lão Cẩu đánh giá sơ qua, thạch thất lớn bằng khoảng ba lần chủ mộ thất, xây dựng rất thô sơ đơn giản, nhưng ngoại trừ con đường bọn họ đi vào thì không còn lối ra nào khác, nghiễm nhiên đây là một cái tử lộ.

Khiến người ta chú ý chính là giữa thạch thất có một cái la bàn bằng đồng đen cao bằng nửa người, rõ ràng là đúc cùng khuôn với cái la bàn trong chủ mộ thất. Khác cái, cái la bàn đồng đen này được bảo quản rất tốt, thậm chí còn có thể nhìn thấy được *** đồ(bản đồ các ngôi sao trên trời) thời nhà Hán được khắc bằng vàng trên mặt, chỉ là vàng đã sớm bị cạy ra, chỉ còn lưu lại ít tàn tích.

Đại Đầu thấy đồ có giá trị bị lấy đi rồi nên cũng không có hứng thú, huống chi hiện tại làm sao ra ngoài mới là vấn đề quan trọng, ai ngờ vừa ngẩng đầu liền thây Ngô Lão Cẩu đang chăm chú nhìn bốn bức tường đến xuất thần.

Thấy Đại Đầu nghi hoặc, muốn hỏi lại sợ làm phiền mình, Ngô Lão Cẩu nở nụ cười, chỉ vào một hòn đá nhìn qua không có gì đặc biệt rồi nói: “Vách tường ở đây đều được xây bằng đá, nhưng ở tứ phương được phân biệt bằng một khối phong thạch, sau lưng mỗi khối phong thạch, đều có thể là lối ra khỏi nơi này.”

Đại Đầu nhanh chóng hiểu ý, nói: “Vậy chúng ta chọn hướng nào?”

Ngô Lão Cẩu nhìn hắn một cái, bỗng nhiên nói: “Tôi phát hiện, có một khối phong thạch vừa bị người khác động vào cách đây không lâu.”