Ngô Lão Cẩu là bị tiếng đạn pháo làm cho tỉnh lại.

Trong lúc ý thức mơ mơ màng màng chợt nghe được vô số tiếng bước chân lộn xộn, lập tức bên tai tràn ngập tiếng súng, cùng với một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa.

Sau đó, Ngô Lão Cẩu liền mở mắt.

Lúc tỉnh lại, y còn mơ hồ tưởng là mình đang hạ đấu không cẩn thận bị trúng cơ quan mới bị hôn mê bất tỉnh, bởi vì đập vào mắt là một mảnh tối đen, nguồn sáng duy nhất lúc này là từ lổ thủng rất cao trên đỉnh đầu rọi xuống một tia ảm đạm. Lúc này y mới phát giác tứ chi xương cốt giống như vừa bị ai đó hành hung, ngón tay vừa động liền đau nhói.

Ngô Lão Cẩu dựa vào kinh nghiệm đổ đấu nhiều năm tích luỹ mà nhận định đây là một cái sơn động dưới núi, nhưng tiếng súng chân thật phía trên đã khiến y nhớ lại cảnh tượng trước khi mình bất tỉnh: khoảng khắc y ôm Đại Đầu ngã xuống vách núi, quả bom kia nổ tung thành một mảnh sáng chói trước mắt.

Sau đó, không có sau đó nữa.

Ngô Lão Cẩu giật giật cơ thể, nhất thời đau đến mức trợn trắng mắt, hai tay dò xét trong bóng đêm, quả nhiên bên cạnh còn có một người đang nằm, nghĩ đến chắc là Đại Đầu. May quá, vẫn còn thở, cũng không thiếu cánh tay bàn chân nào.

Y nhẹ nhàng thở ra, trong lòng nghĩ, tính toán một chút, e bây giờ đã là ngày hôm sau, dựa theo tình hình chiến đấu hôm qua, rất có thể Đỉnh Kỳ Lân đã thất thủ, vậy thì xem ra, trận chiến hôm nay có lẽ là bên ta đã khiển khai kế hoạch phản công. Chỉ là, không biết Trương Khải Sơn thế nào.

Ngô Lão Cẩu nhíu nhíu mày, y cũng không nghi ngờ gì cái người luôn lấy đại cục làm trọng đó, nhưng nếu hôm qua khi lui binh, không tìm được mình, không chừng lại lo lắng thành dạng gì rồi.

Nhưng lúc đó chắc hắn nghĩ mình chết chắc rồi.

Phải nói là nhờ kinh nghiệm vượt qua nhiều năm sinh tử trong đấu đã cứu mạng y, lúc y nhảy đến nắm cổ Đại Đầu, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là phải lăn xuống vách đá. Sau đó bị bom nổ mạnh sinh ra lực đẩy chấn động đất trời, rồi ngã xuống vách núi đâm vào lớp đất ngoài tơi xốp do nước ăn mòn, cuối cùng là rơi vào trong cái hang này.

Cũng coi như mạng họ lớn, cái lỗ sáng trên kia chính là do bọn họ ngã xuống mà thành, nếu không có lớp đất giảm xóc, cho dù bọn họ không bị nổ chết, cũng đã bị ngã chết.

Trương Khải Sơn từng nói với y, trên chiến trường, kinh nghiêm luôn quan trọng hơn vũ khí. Nói cách khác, khi thân thể cảm giác được cái chết thì sẽ khiến cho một người tìm được thời cơ sinh tồn tốt nhất trong chớp mắt.

Tuy rằng kinh nghiệm trên chiến trường của Ngô Lão Cẩu không nhiều, nhưng cũng đủ để khắc ghi trong đầu, năng lực phản ứng đương nhiên cũng không tệ. Sau đó, y thậm chí còn có thời gian để ngồi suy nghĩ, nếu thật sự y chết rồi, phản ứng của Trương Khải Sơn sẽ như thế nào?

Khẳng định là đầu tiên phải đảm bảo thi hành đủ sách lược tác chiến của toàn quân, sau đó mới có thời gian suy nghĩ chuyện của cá nhân. Ngô Lão Cẩu đột nhiên thở dài, tuy rằng có thể khiến cho vị Phật Gia trước giờ luôn vững như Thái Sơn kia rơi một giọt nước mắt vì mình, như vậy mình chết rồi cũng thấy đáng giá. Nhưng mà, y lại hy vọng cái ngày đó đừng bao giờ đến.

Chờ cho đôi mắt thích ứng hoàn toàn với bóng đêm, đầu vẫn có chút choáng váng, Ngô Lão Cẩu khó khăn đứng lên, lấy ra một hộp diêm bị đè sắp bẹp dí, sau khi đánh lửa lên y mới phát hiện cái hang này vậy mà lại rất giống một cái mộ thất có hình dạng đầy đủ.

Sở dĩ nói là mộ thất, là vì có cửa mộ và đường vào mộ, rõ ràng bọn họ ngã từ trên xuống, chính là vì mộ đạo đã bị người trộm mộ trước đào bới. Chỉ là có chút lâu năm rồi, nên bề mặt đất có chút mềm xốp, cỏ dại lại mọc nhiều rất khó phát hiện. Nhưng cái động khẩu trên đỉnh đầu thật sự rất cao, bây giờ lại không có dây thừng và công cụ, muốn đi lên cũng có chút khó khăn.

Xua tan ý định bò lên vừa hiện ra trong đầu, y nhanh chóng dựa theo ánh sáng sắp lụi tàn từ quẹt diêm, nhìn qua căn mộ thất không lớn lắm, hơn nữa lại còn trống trơn bằng phẳng chẳng có gì cả.

Trong lòng Ngô Lão Cẩu nhanh chóng đánh giá, theo hình dáng mộ và kích thước, nơi này có lẽ là một cái nhĩ thất(phòng bên), đi qua cửa mộ có lẽ là chủ mộ thất.

Diêm trong tay vụt tắt, bốn phía quay về bóng đêm, sau đó một luồng sáng từ đèn pin chiếu vào mặt Ngô Lão Cẩu.

“Ngô đại ca!” Bên tai vang lên thanh âm của Đại Đầu: “Thật sự là anh sao? Chúng ta chưa chết?”

Nhìn thấy Đại Đầu tươi cười mừng rỡ như điên, Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên cảm thấy còn sống thật tốt, vì thế cũng cười, nói: “Anh mày không dễ chết vậy đâu.”

Lúc Đại Đầu ngã xuống hình như chân bị gãy, bây giờ mắt cá chân phải sưng lên to như cái bánh mì, nhưng may mà trừ những vết cắt từ mảnh đạn vỡ và vết trầy do ngã xuống ra, cả hai người đều không có vết thương nào nghiêm trọng.

Ngô Lão Cẩu nhíu nhíu mày, nói: “Nếu không trèo lên được, mà đang là thời điểm chiến đấu, muốn chờ người đến cứu cũng không thực tế, chúng ta đành phải tìm lối ra khác. Chỉ sợ phải đi thêm một đoạn đường, kế tiếp cậu cố gắng chịu đựng một chút.”

Đại Đầu vậy mà lại rất lơ đễnh, hắc hắc nở nụ cười: “Em không sợ đau.”

Ngô Lão Cẩu thích nhất là tính tình thẳng thắn của hắn, cười cười vỗ vai Đại Đầu, kỳ quái nói: “Sao cậu lại mang theo đèn pin bên người vậy?”

“Lần trước sau khi bỗng nhiên bị hôn mê trong nhà xí, em liền được khai nhãn tâm, lúc nào cũng mang theo đèn pin.” Đại Đầu dắc ý vỗ vỗ một cái túi vải đang mang trên lưng.

Ngô Lão Cẩu nghe vậy trong lòng khẽ động, xem ra lúc trước Đại Đầu quả thật bị người ta động tay động chân, nhưng giết người so với làm người đó hôn mê thì tiện lợi hơn nhiều, chẳng lẽ ý đồ của đối phương thật sự chỉ là làm cho y biết được quặng Magnetit ở trong Vạn Gia Lĩnh mà thôi?

Lúc đang nghĩ ngợi thì Đại Đầu đột nhiên buông đèn pin, nhanh chóng lấy nửa cái bánh nướng cứng ngắt từ trong túi vải, chia cho y một nửa, nói: “Cái bánh nướng lần trước Ngô đại ca cho em, em không nỡ ăn hết, bây giờ mỗi người một nửa.”

Ngô Lão Cẩu sửng sốt, liền nhớ lại lúc trước mình đã đem đồ ăn mà Chung Thanh đưa chia cho các chiến hữu trong đội, không ngờ Đại Đầu vẫn còn giữ đến bây giờ.(Bánh của anh Trương nhịn ăn chừa cho anh đó=.=)

“Tiểu tử thối!” Y cười cười xoa đầu Đại Đầu.

Hôn mê một ngày một đêm, bọn họ đã đói đến rã ruột, bây giờ nhờ có miếng bánh này mà cũng có thể bảo tồn chút thể lực.

Đại Đầu nhai cái bánh nướng, bỗng nhiên ồm ồm nói: “Em không cha không mẹ, nhập ngũ cũng chỉ là vì miếng ăn qua ngày, dù sao còn sống cũng chỉ có một mình, cho nên chưa bao giờ để ý chuyện có thể phải chết trên chiến trường hay không.”

Ngô Lão Cẩu nghe rất nghiêm túc, không nói gì.

“Nhưng mà, lúc quả bom đó nổ, lúc ấy em lại đột nhiên có cảm giác muốn sống mãnh liệt.” Đại Đầu dừng một chút, tiếp tục nói: “Ngô đại ca, cảm ơn anh, đã cứu em.”

Ngô Lão Cẩu cảm thấy xúc động, lại đột nhiên không biết nói gì cho phải. Trên thực tế, y từng nhiều lần cứu những thuộc hạ bên cạnh lúc ở trong đấu. Nhưng lần này biết rõ nếu cứu người sẽ phải cùng chết, y cũng từng có hối hận trong nháy mắt. Chỉ là nếu thời gian quay lại, e là y vẫn sẽ chọn cách cứu người.

Ngô Lão Cẩu quay đầu, nở nụ cười với Đại Đầu: “Bởi vì, chúng ta là chiến hữu.”