Tô Ý Hoan thay đồ xong thì sang phòng bệnh của Cố Diệp Uyển, y tá đã được Trần Niệm Lâm dặn dò trước, túc trực chờ cô tới.

“Cô đừng sợ, thao tác rất đơn giản.” Y tá tưởng Tô Ý Hoan sợ phải tiếp xúc với bệnh nhân, nhẹ nhàng động viên.

Tô Ý Hoan không nói gì, lẳng lặng làm theo hướng dẫn.

Đầu tiên là dùng bông gạc chuyên dụng thấm nước muối vệ sinh khoang miệng của Cố Diệp Uyển, sau đó truyền cháo loãng qua đường ống cắm trên mũi.

Vì bệnh nhân là người thực vật nên việc bài tiết, đào thải thức ăn cũ cũng được làm thủ công, các túi dịch bẩn cần được thay mới hàng ngày.

Bước cuối cùng là chải tóc, thay đồ và thoa kem dưỡng da, mát-xa cho bệnh nhân.

Tô Ý Hoan nhìn bộ đồ ngủ mặc trên người Cố Diệp Uyển, cười tự giễu.

Trần Niệm Lâm biết rõ Cố Diệp Uyển là người cầu kì về khoản ăn mặc, do đó mỗi ngày đều thay một bộ đồ ngủ khác nhau, chất liệu còn là lụa Tô Châu thượng hạng.

“Anh ta đối xử với chị thật tốt!” Tô Ý Hoan vừa thoa kem dưỡng tay vừa tự trò chuyện với Cố Diệp Uyển, “Nhưng biết sao đây, điều này càng khiến tôi lo sợ cho Tiểu Di sau này.”

Cô thực sự rất tò mò bên dưới lớp da mỹ nhân xinh đẹp này rốt cuộc ẩn giấu tâm tư và lòng dạ xấu xa nhường nào?

Mấy ngày tiếp theo Tô Ý Hoan đều đúng giờ xuất hiện tại phòng bệnh, buổi tối lại đi dạo dưới khuôn viên bệnh viện, ngắm nhìn lầu cao đồ sộ phía xa, nghe ngóng tin tức tuyển dụng.

Cô rất muốn tìm một công việc, có công việc mới có thu nhập.

Hiện tại ngay cả một chiếc điện thoại di động để liên lạc cô cũng không có, còn nói gì tới việc mang con gái đi.

Trần Niệm Lâm không thấy xuất hiện nữa, chỉ thỉnh thoảng thấy Trịnh Sâm xuất hiện kiểm tra tình trạng của cô, của Cố Diệp Uyển rồi lại biến mất.

Một ác thần đã đi rồi, thế nhưng một ôn thần lại xuất hiện.

Hôm đó, Tô Ý Hoan vẫn như mọi ngày xuất hiện trong phòng bệnh của Cố Diệp Uyển, bỗng dưng phía sau lưng cô vang lên giọng nói chua ngoa của một người phụ nữ: “Sao lại là cô?!”

Lục Cẩm Hoa, mẹ của Cố Diệp Uyển vừa thấy Tô Ý Hoan xuất hiện trong phòng bệnh con gái mình, đôi mắt trừng lớn hệt như nhìn thấy kẻ thù truyền kiếp, bà ta gắt gỏng gầm lên: “Sao cô còn mặt mũi tới đây? Mau cút ra ngoài cho tôi!”

Y tá bên cạnh tiến tới hòa giải: “Cố phu nhân, bà đừng kích động, cô Tô xuất hiện ở đây là do Cửu gia sắp xếp!”

Tô Ý Hoan hững hờ quét mắt nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt một lượt.

Năm năm trước, chính tại nơi đây, cô đã bị người phụ nữ này tát liên tiếp hai cái vào mặt: “Tiện nhân, Diệp Uyển đối xử với cô hết lòng hết dạ, vậy mà cô lại mang lòng đố kỵ với hạnh phúc của nó, nhẫn tẫm hại nó! Sao cô có thể làm như vậy?”

Khi đó cô bị tát tới đầu óc quay cuồng, tai như ù đi, thậm chí khóe miệng còn rỉ máu.

Cô chỉ biết sợ hãi nép vào một góc, run rẩy như một con chó bị chủ bỏ rơi, bị người lạ đánh đập.

“Cái gì? Cửu gia sắp xếp? Vậy cô gọi cậu ta tới đây, tôi muốn hỏi xem sao Cửu gia lại dung túng cho tội phạm hại chết vợ mình.” Lục Cẩm Hoa nghe xong lời y tá nói thì càng tức hơn, bà ta chỉ thẳng tay vào mặt y tá, ra lệnh cô gọi cho Trần Niệm Lâm.

Dưới khí thế áp bức của bà ta, y tá chỉ biết vội vàng rảo bước ra ngoài tìm cứu viện.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Lục Cẩm Hoa và Tô Ý Hoan.

Bà ta chủ động ngồi xuống ghế sofa, khoanh tay nhìn Tô Ý Hoan một lượt: “Đúng là đồ tiện nhân, năm năm sau vẫn là dáng vẻ hèn mọn, bần cùng như thế.

Đừng nói với tôi vừa ra tù cô đã vội vàng quay lại bám lấy Cửu gia đấy nhé? Tôi nói cho cô biết, Cửu gia vô cùng nặng tình với Diệp Uyển, cho dù con bé đã nằm đây năm năm trời, cậu ta vẫn trước sau như một, trong lòng cậu ta chỉ có mình con gái tôi thôi!”

Cứ nhìn thấy khuôn mặt của Tô Ý Hoan là Lục Cẩm Hoa lại thấy ghê tởm.

“Cố phu nhân, chuyện của con gái bà là chị ta gieo nhân nào gặt quả đó!” Tô Ý Hoan lúc này mới chậm rãi lên tiếng.

“Con tiện nhân!” Nghe thấy Tô Ý Hoan mạnh miệng phản đòn, còn trù ẻo con mình, Lục Cẩm Hoa không kiềm nổi cơn giận, đứng phắt dậy giơ tay lên định tát cô, thế nhưng Tô Ý Hoan đã tóm lấy cổ tay bà ta, bóp mạnh.

“Sao nào? Lại muốn tát tôi như năm năm trước?”

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân quen thuộc của ủng da.

Lục Cẩm Hoa chợt nảy ra ý định.

Ngay giây sau, cánh cửa phòng bệnh đã bị một chân Trần Niệm Lâm đá bật ra.

Trong phòng bệnh, Cố Diệp Uyển vẫn nằm trên giường, mái tóc có phần rối bời.

Lục Cẩm Hoa ngã ngồi dưới đất, gò má còn hằn vệt đỏ.

Tô Ý Hoan đứng lặng im một bên.

“Có chuyện gì thế?” Trần Niệm Lâm chứng kiến một màn trước mặt, giọng lạnh lùng.

Lục Cẩm Hoa khóe mắt rưng rưng: “Cửu gia, cậu phải làm chủ cho tôi.

Nhìn thấy cô ta lòng tôi lại dâng lên nỗi thương xót con gái, vốn muốn dạy bảo mấy câu, ai ngờ còn chưa nói hết đã bị cô ta tát rồi đẩy ngã, cánh tay còn dấu vết đây!” Nói rồi ba ta giơ cổ tay đỏ ửng lên.

Trong bầu không khí lan truyền hơi thở lạnh lẽo, Trần Niệm Lâm đi tới trước mặt Tô Ý Hoan, nắm lấy cổ tay cô lôi ra ngoài: “Từ hôm nay cô không được phép lại gần Diệp Uyển nửa bước!”

Dứt lời, anh quay lại nói với Trịnh Sâm: “Cậu dìu Cố phu nhân lên tầng 12 nghỉ ngơi, tôi sẽ nói chuyện với bà ấy sau.”.