Lúc Tô Ý Hoan tỉnh dậy đã là nửa đêm hôm sau, cô mở mắt nhìn cách trang trí trong căn phòng, thầm thở dài.

Trần Niệm Lâm đã đổi cho cô lên phòng bệnh ở tầng 6, chắc vì muốn chặt đứt ý niệm leo cửa sổ trốn thoát của cô.

Tô Ý Hoan chầm chậm ngồi dậy, lúc đó bụng cũng réo lên vì đói.

Phía ngoài phòng bệnh nghe thấy tiếng động của cô, một thanh niên mặc quân phục bước vào, giọng nghiêm nghị: “Tô tiểu thư, cô thấy trong người có mệt không?”

“Cảm ơn anh, tôi không sao.”

“Cháo sẽ được mang tới trong vòng năm phút tới, cô ăn xong lên tầng 12 gặp thiếu tướng ở phòng 1201.” Anh thanh niên nói xong định lui ra, Tô Ý Hoan vội gọi:

“Anh gì ơi?”

“Tô tiểu thư còn gì dặn dò?”

“Có thể cho tôi biết tên của anh được không?”

“Thưa cô, tôi họ Trịnh, tên một chữ Sâm, Trịnh Sâm!”

Tô Ý Hoan gật đầu, hiểu ý rồi để Trịnh Sâm lui ra ngoài.

Người nào bên cạnh Trần Niệm Lâm cũng như khúc gỗ, đến việc báo tên cũng uy nghiêm như báo cáo trong quân đội.

Nhìn huy hiệu trên vai áo Trịnh Sâm, có thể thấy cậu còn khá trẻ, mới ở cấp bậc Hạ sĩ.

Sau khi ăn xong cháo, Tô Ý Hoan dưới sự tháp tùng của Trịnh Sâm, đi lên tầng 12.

Hóa ra đây là tầng nghỉ cho người nhà bệnh nhân, nghe Trịnh Sâm nói Trần Niệm Lâm thường hay ở đây.

Khi đến trước của phòng 1201, Trịnh Sâm lùi lại 1 mét để đảm bảo riêng tư cho cấp trên, ánh mắt ra hiệu cho Tô Ý Hoan bước vào.

Cô còn chưa đưa tay gõ cửa, bên trong đã truyền ra tiếng nói của Trần Niệm Lâm: “Vào đi!”

Tô Ý Hoan lưỡng lự một lúc mới mở cửa bước vào.

Bên trong căn phòng tối om, chỉ thấy lờ mờ ánh đèn vàng ở góc phòng, cô băng qua hành lang dài tiến sâu vào trong.

Chính giữa căn phòng có kê một chiếc bàn làm việc, Trần Niệm Lâm đang ngồi thẳng lưng trên ghế, đối diện với màn hình iPad trước mặt, tai đeo tai nghe không dây, có vẻ như đang họp.

Tô Ý Hoan còn thấy ở đầu dây bên kia vài người lần lượt mang cấp bậc Thiếu tá, Đại úy, Trung uy, trong đó có một Thiếu tá là thuộc hạ thân thuộc của Trần Niệm Lâm, ngày đầu tiên cô đụng độ Trần Niệm Lâm anh ta cũng có mặt.

Nhìn thấy Tô Ý Hoan đi vào, Trần Niệm Lâm chưa kết thúc cuộc họp ngay, anh ngả người trên ghế, ánh mắt như lang sói nhìn theo cử động của cô rồi lên tiếng:

“Tăng cường tập luyện, đào tạo ra đội ngũ tinh nhuệ của riêng Bộ binh, Bộ binh cơ giới kiểm tra đánh giá lại tình trạng của các phương tiện.

Riêng Pháo binh cần tăng cường phòng thủ tại kho Thiết bị mã #152, #190, #211.”

Bên kia đồng loạt hô: “Rõ!”

“Được rồi, tan họp!” Trần Niệm Lâm tuyên bố giải tán cuộc họp rồi làm động tác chào sau đó tắt máy, tháo tai nghe.

Anh thay đổi tư thế ngồi, bắt đầu ngả lưng ra ghế, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào Tô Ý Hoan không thèm lên tiếng.

Tô Ý Hoan nhìn Trần Niệm Lâm, cắn môi tiến đến trước bàn làm việc của anh: “Anh thắng rồi.”

Trần Niệm Lâm chẹp miệng, giọng châm biếm: “Cô sớm nhận thua một chút thì đã chẳng xảy ra nhiều chuyện như vậy.”

“Trần Niệm Lâm.” Tô Ý Hoan chống hai tay xuống mặt bàn, người hơi đổ về phía trước, nhìn Trần Niệm Lâm gắt gao: “Chỉ cần anh không bắt tôi quay trở lại nơi đó, bảo tôi làm gì cũng được!”

Trong lòng cô đang toan tính một kế hoạch khác, vì vậy chỉ còn cách thỏa hiệp trước anh ta.

Trần Niệm Lâm lạnh lùng hừ một tiếng, mãi sau mới trả lời lại: “Cho cô một cơ hội chuộc lỗi.

Hàng ngày đúng giờ tới hầu hạ Diệp Uyển.”

Chăm sóc Cố Diệp Uyển?

Tô Ý Hoan đã lường trước được điều này.

Cô biết người đàn ông này sẽ bắt cô ngày ngày đối diện với nạn nhân, để không ngừng nhắc cô về quá khứ đen tối, về tháng ngày ám ảnh trong ngục tù.

Cái anh ta muốn là cô run sợ, khuất phục.

Trần Niệm Lâm luôn ngông cuồng như vậy, luôn thích kiểm soát và chế ngự người khác.

“Được!”

Tô Ý Hoan gật đầu.

“Biến về phòng bệnh của cô đi, nhớ tắm rửa sạch sẽ trước khi tới phòng Diệp Uyển, đừng để cơ thể dơ bẩn của cô ảnh hưởng tới sức khỏe của cô ấy.”

Ánh mắt Trần Niệm Lâm quét qua gương mặt ương ngạnh của Tô Ý Hoan, liếc xuống chiếc váy trắng nhàu nhĩ của cô, ánh mắt coi khinh như đang nhìn một món hàng rẻ rúng.

Phút giây đó Tô Ý Hoan cảm thấy bản thân mình như trò đùa trước mặt anh.

Năm năm rồi.

Khoảng cách giữa hai người họ ngày càng lớn, không những chênh lệch về địa vị xã hội, còn chênh lệch cả về vật chất.

Cô không nói lời nào, xoay người rời đi.

Vì sớm ngày đoàn tụ con gái, cô sẽ chịu đựng.

...****************...

Trong phòng bệnh của Cố Diệp Uyển, Cố Bắc Thần đang đứng cạnh Trần Niệm Lâm, anh đưa chỉ số phục hồi gần đây của Cố Diệp Uyển cho Trần Niệm Lâm xem rồi nói:

“Các hạng mục phục hồi chức năng cơ thể của Diệp Uyển đều cho thấy kết quả tốt, đã phục hồi được rất nhiều rồi, tôi dự đoán trong vài tháng tới em ấy sẽ tỉnh lại, anh yên tâm.”

Trần Niệm Lâm chỉ “Ừ” một tiếng rồi định đi ra ngoài.

“Cửu gia!”

Trần Niệm Lâm dừng bước.

Cố Bắc Thần đứng phía sau, đáy mắt thoáng qua nét phức tạp: “… Diệp Uyển tỉnh lại thì anh sẽ buông tha cho cô ấy chứ?”

Trong lời nói của Cố Bắc Thần mang theo ý dò hỏi, lại thêm chút ưu thương khó phát hiện.

Tô Ý Hoan thật sự rất đáng thương, anh không nhẫn tâm nhìn cô chịu khổ.

“Cố Diệp Uyển mới là em gái cậu, đây không phải chuyện cậu nên cầu xin cho kẻ thù đâu.” Dứt lời, Trần Niệm Lâm đi thẳng ra ngoài.

Chẳng biết trong đầu suy nghĩ sao, anh lại di chuyển về phòng bệnh của Tô Ý Hoan, càng đến gần lại càng nghe rõ âm thanh náo loạn, ồn ào từ bên trong phát ra.

Có tiếng gào thét thảm thiết, tiếng đồ đạc rơi loảng xoảng.

Bước chân bất giác tăng nhanh tốc độ rồi mở bung cửa ra.

Bên trong mấy y tá quần áo xộc xệch, một người tiến lên bất lực nói với Trần Niệm Lâm: “Cửu gia, chúng tôi chỉ muốn thay đồ, tắm rửa giúp Tô tiểu thư, ai ngờ vừa động vào cô ấy đã phản ứng gắt gao như vậy.

Anh xem…”

“Lui hết ra ngoài đi.” Trần Niệm Lâm ra lệnh cho mọi người trong phòng lui ra, khép chặt cửa.

Tô Ý Hoan nằm trên mặt đất, hai tay giữ khư khư chiếc váy đã bị cởi một nửa trên người mình, phần eo mảnh khảnh xuất hiện một vết sẹo vô cùng chói mắt, phá hỏng vẻ đẹp trắng muốt không tì vệt như bạch ngọc của cô.

Tô Ý Hoan giữ chặt quần áo trên người, một tay vòng ra sau che đi vết sẹo, cơ thể không ngừng run rẩy.

Trông cô lúc này hệt như con mèo vừa bị bứt lông, đang kháng cự sự tiếp cận của tất cả mọi người.

Nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của ủng da, Tô Ý Hoan cảnh giác ngoảnh đầu nhìn.

Khi thấy Trần Niệm Lâm ngày một tới gần, cô vội vàng xoay người lùi về sau:

“Anh định làm gì?”

Trần Niệm Lâm tóm lấy chân Tô Ý Hoan, giật ngược lại, khiến cô bất giác buông tay đang giữ váy, chiếc váy cũng vì thế mà tuột xuống tận eo.

Cô hoảng hốt đưa tay lên che ngực: “Anh mau buông tôi ra…!”

“Cô mà còn chống đối, có tin tôi lột [email protected] đồ ra không?” Trần Niệm Lâm đã mất kiên nhẫn, sáng nay anh còn cuộc họp với cấp trên, không thể cứ lãng phí thời gian ở đây mãi.

Nghĩ vậy, anh lại thêm một câu: “Huống hồ tôi nhìn cô lớn lên, trong mắt tôi cô chỉ là con nhóc miệng còn hôi sữa, chẳng có điểm nào hấp dẫn được tôi đâu.”

“Ra ngoài!” Tô Ý Hoan chỉ ra cửa: “Anh mau cút ra ngoài!”

“Cút?” Trần Niệm Lâm rất không vui trước thái độ hỗn xược của Tô Ý Hoan, giây sau anh đã một tay nhấc bổng cô lên, đi thẳng vào phòng tắm.

“Anh thả tôi xuống! Trần Niệm Lâm! Thả tôi xuống!”

“Được!” Dứt lời, người đàn ông ném cô xuống bồn tắm đầy nước.

Chiếc váy trên người dính nước lập tức biến thành vật trong suốt, phô bày hết đường cong cơ thể người con gái.

Tô Ý Hoan bị sặc nước, ho khù khụ ngoi lên, áp sát ngực vào thành bồn để che đi sắc xuân rực rỡ.

“Tắm cho sạch sẽ rồi gọi người vào đưa đồ, cô còn 15 phút để chuẩn bị, Diệp Uyển ăn sáng vào lúc 7 giờ 30.”

Tô Ý Hoan nghe xong, nhìn bóng dáng người đàn ông biến mất sau cánh cửa phòng tắm, cười nhạt.

Quả thực trong lòng người chồng cũ này chỉ có Cố Diệp Uyển, còn với cô anh ta chẳng mảy may rung động, ánh mắt không chứa một tia tạp niệm nào.

Chẳng lẽ cái đêm năm năm trước, anh cũng coi cô là Cố Diệp Uyển?

“Điều này đâu còn quan trọng nữa.” Tô Ý Hoan tự lầm bẩm.

...****************...

Trần Niệm Lâm đi ra tới cửa, đụng phải y tá đang mang đồ vào.

“Cửu gia, tôi mang đồ tới cho Tô tiểu thư.”

Ánh mắt anh liếc qua chiếc váy vàng nhạt rồi dừng lại trên chiếc áo lót đặt trên cùng.

Y tá nhìn theo tầm mắt anh, vội vàng đưa tay che lên chiếc áo.

Trần Niệm Lâm lách người đi ra đến cửa rồi ngoảnh lại nhìn: “Quần áo phải mặc vừa vặn mới thoải mái, nếu lấy nhầm size rộng quá mặc sẽ khó chịu, cô đi đổi thành cỡ 34B đi.”

Y tá mắt tròn mắt dẹt nhìn ra phía cửa, sao Cửu gia lại nắm rõ size áo ngực của con nhà người ta vậy?!.