…Tô Ý Hoan đã gặp lại Từ Tĩnh Lan, ngay sau khi đón Trần Tĩnh Di tan học.

Khi cô đang nắm tay con gái, vừa định bước lên xe thì Từ Tĩnh Lan dẫn theo Lưu Hương xuất hiện.

Đầu tiên bà nhìn cô bé đang nấp sau lưng cô, tiếp đó ánh mắt chuyển lên khuôn mặt cô.

Tô Ý Hoan có ý né tránh, cô đẩy Trần Tĩnh Di lên xe trước, giao phó hết với Trịnh Sâm.

“Đậu Đậu ngoan, con và chú Sâm về với cụ nội trước nhé! Tối nay mẹ có hẹn gặp bạn, không thể về cùng con được.”

Trần Tĩnh Di rất hiểu chuyện, con bé liếc nhìn hai người đứng sát xe ô tô, lưỡng lự một hồi rồi gật đầu.

Nhìn theo chiếc xe đã hòa vào dòng xe cộ trên đường, Tô Ý Hoan vẫn chưa định quay lại, cô đứng im, hừ nhẹ: “Tô phu nhân, không biết bà tới tìm tôi có việc gì?”

Từ Tĩnh Lan nghe thấy ba chữ ‘Tô phu nhân’ một lần nữa, ký ức đêm mưa hôm đó lại hiện về.

Bà nhìn bóng lưng con gái một hồi, đi thẳng tới trước mặt cô: “Ý Hoan, ngày tháng sau khi ra tù hóa ra con ở chung với Cửu gia ư?”

Tô Ý Hoan dửng dưng không đáp, ý đã thể hiện rõ trên khuôn mặt mang theo nụ cười lạnh nhạt của cô.

“Không được đâu con à!” Từ Tĩnh Lan nắm lấy tay Tô Ý Hoan, giữ chặt: “Con không thể nhân lúc Cố tiểu thư nằm liệt đó mà chen vào đâu, nhục nhã lắm!”

Tô Ý Hoan ghét nhất là người khác nhắc tới chuyện Cố Diệp Uyển nằm liệt giường, như thể gợi cô nhớ lại ấm ức năm xưa, cô giật phăng tay ra: “Bà buồn cười thật, tôi ở với ai liên quan gì tới bà?”

Từ Tĩnh Lan gần như mất kiềm chế, hét lên: “Tô Ý Hoan, mẹ là mẹ con! Con làm vậy mặt mũi nhà họ Tô biết giấu đi đâu?!”

Mặt mũi?

Ha!

Vì mặt mũi của gia tộc hay vì mặt mũi của bà ta?

Vì mặt mũi, bà ta muốn cô nhường hết vinh quang cho Tô Giản Nhu, ngay cả giấy đỗ nhập học cũng nhẫn tâm bỏ tiền đổi thành tên cô chị.

Vì mặt mũi, cô chị gây tội, bà ta sẵn sàng đẩy cô em ra nhận tội thay.

Trong lòng Từ Tĩnh Lan, cô là cái thá gì? Có chút liên quan nào ngoài dòng máu chảy trong cơ thể?

Tô Ý Hoan nghe Từ Tĩnh Lan nói như đang nghe một câu chuyện cười, đôi môi cô run run, từ từ hé thành nụ cười: “… Vậy Tô phu nhân muốn thế nào đây?”

Lần này lại muốn cô làm gì nữa?

Thấy thái độ của Tô Ý Hoan có vẻ nhu thuận hơn, Từ Tĩnh Lan vô cùng vui vẻ, trước tiên bà kéo bằng được cô sang quán cà phê đối diện trường học, tìm một góc yên tĩnh ba người ngồi xuống.

“Giờ nói được chưa? Tôi rất bận.” Tô Ý Hoan chẳng có mấy nhẫn nại, lúc nãy đôi mắt Trần Tĩnh Di buồn bã, e rằng tối nay con bé sẽ lại ủ rũ một hồi.

“Mẹ đã sắp xếp cho con một mối hôn sự, hoàn cảnh gia đình đối phương tuy hơi tệ, nhưng dẫu sao con cũng là con gái của mẹ.

Kết hôn xong để cậu ta ở rể nhà mình, mẹ sẽ lo việc mua nhà và kinh tế của hai đứa.

Nửa đời sau con chỉ cần an phận sống bên chồng con là được.”

Hôn sự?

Tô Ý Hoan cười lạnh: “Hóa ra bà có ý này hả?”

Từ Tĩnh Lan gần đầu, ánh mắt rất mong chờ, trái lại Lưu Hương đứng bên đang căng thẳng theo dõi thái độ của cô.

“Xin lỗi nhé!” Tô Ý Hoan cự tuyệt: “Tôi sẽ không chấp nhận đâu.”

Nói xong, cô đứng lên xách túi bỏ đi.

“Con đứng lại cho mẹ!”

Nhưng Tô Ý Hoan vẫn bỏ đi.

Lần đầu tiên bị người ta đối xử lạnh nhạt, còn luôn trái ý mình, một phu nhân nhà giàu như Từ Tĩnh Lan đã tức đến nỗi lồ ng ngực phập phồng hít thở.

“Phu nhân, người đừng lo lắng, tính nết nhị tiểu thư đã cứng đầu từ bé, giờ cô ấy đang sinh ra thái độ phản nghịch cha mẹ, có lẽ phu nhân nên dùng một vài thủ đoạn mạnh tay hơn!”

Từ Tĩnh Lan nhìn Lưu Hương, mãi lâu sau mới lấy lại bình tĩnh cầm túi bỏ về, trước khi ra khỏi quán cà phê còn quẳng lại một câu: “Tôi mệt rồi, việc này giao cho bà xử lý đi.”

Lưu Hương đã biết rõ tính nết Tô Ý Hoan, cũng hiểu rõ Từ Tĩnh Lan, vì thế đã thuê sẵn người.

Chờ Từ Tĩnh Lan lên xe đi mất, mấy người bà ta thuê cũng đã bám theo Tô Ý Hoan được một đoạn, đến một góc vắng thì lần lượt xông lên vây quanh cô.

Tô Ý Hoan cảnh giác ôm túi trước ngực: “Các người là ai? Định làm gì tôi?”

“Trói cô ta mang lên xe cho tôi!” Từ phía sau, Lưu Hương chạy tới, ra lệnh cho mấy người kia.

Bọn họ nhanh chóng rút dây thừng ra, dồn ép Tô Ý Hoan vào một góc rồi người giữ tay, người trói dây, cưỡng ép đẩy lên xe.

Ngồi trên xe, Tô Ý Hoan lạnh lùng nhìn Lưu Hương: “Dì Lưu, dì định đưa tôi đi đâu?”

Lưu Hương ngồi ở ghế lái phụ, ngoảnh xuống cười híp mắt: “Nhị tiểu thư, tôi chỉ làm theo phân phó của phu nhân, đưa cô đến một nơi thôi! Chỉ cần cô ngoan ngoãn cam chịu, chúng tôi sẽ không làm gì cô cả, còn không thì…” Bà ta bỏ ngỏ câu nói, ánh mắt cũng theo đó mà thay đổi, trợn lên nhìn Tô Ý Hoan.

Tô Ý Hoan nhìn Lưu Hương chằm chằm, sau đó bỗng bật cười: “Bà đừng tưởng tôi không biết bà đang ấp ủ mưu hèn kế bẩn gì.

Ý tưởng lấy chồng kia chắc chắn là bà gợi ý ra, đúng chứ?”

“Tiểu thư nói gì vậy, đây hoàn toàn là ý của phu nhân, cô có giận thì sau này cứ đến tìm phu nhân nhé!”

Chiếc xe lạng lách, luôn lách qua mấy lượt xe khác, khoảng 10 phút sau thì dừng lại trước một hội quán tiếp khách riêng tư.