Từ Tĩnh Lan nghe xong ý kiến của quản gia Lưu, vẻ mặt có vài phần lưỡng lự:

“Như thế có được không? Nhưng với thân phận hiện giờ của con bé, làm gì có nhà nào chịu rước về chứ! Đến cả nhà bình dân có khi còn chẳng dám, ai lại lấy một cô vợ có tiền sử giết người bất thành về chứ!”

Từ Tĩnh Lan mải miết suy nghĩ, quên mất rằng hung thủ thực sự đang được bà chiều chuộng, cung phụng mỗi ngày, trong đầu cứ đinh ninh tội danh đó hoàn toàn xác thực với đứa con gái út của mình.

“Phu nhân cứ yên tâm, tôi có một người họ hàng gần gia đình cũng thuộc hàng khá giả, cậu con trai nhà đó chuyên tâm vì sự nghiệp đến giờ vẫn chưa lấy vợ, nhị tiểu thư gả về đó chắc chắn sẽ không chịu thiệt, hơn nữa gả cho họ hàng gần của tôi có khác nào đặt cô ấy ngay dưới tầm mắt phu nhân, muốn quản lý lại khó hay sao?”

Từ Tĩnh Lan ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng thở dài: “Đành vậy, giao cả cho bà đó.”

Con nào cũng là con, một đứa không phải ruột thịt nhưng nuôi từ thuở bé xíu, một đứa là con ruột lại hững hờ xa cách.

Bỏ bên nào bà cũng đau, chỉ là nếu Ý Hoan kết hôn xong có thể an phận dưới tầm mắt bà thì cũng coi như một chuyện tốt.

Khuya hôm đó, quản gia Lưu vội vàng gọi thẳng cho người em gái ruột thịt xông ở xóm người nghèo.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

“Alô! Chị yêu à? Dạo này gia chủ không sai việc đêm hôm nữa sao? Cơn gió lạ nào khiến chị gọi cho cô em gái này vậy?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói chua ngoa của cô em gái, bên này quản gia Lưu nhíu mày, biết ngay nó đang mỉa mai bà sống vinh hoa phú quý mà quên hết thân thích.

Bà kiềm chế cảm giác ghét bỏ trong lòng, niềm nở: “A Đào, em nói gì vậy! Dù gì chúng ta cũng là chị em một nhà, chị gọi cho em là thường tình, có gì mà cơn gió lạ!”

Lưu Đào ở đầy dây bên kia nhổ bã chầu đang nhai trong miệng xuống nền đất, dùng ngón chân hất ra ngoài cửa: “Nói đi, chị gọi cho người em gái này rốt cuộc có chuyện gì?”

“Chuyện vui, chuyện vui lắm đó!” Quản gia Lưu bên này hồ hởi nói: “Chị chuẩn bị kiếm cho em một cô con dâu đấy!”

“Con dâu?” Lưu Đào nghe xong hơi ngẩn người, vừa ngả người nằm trên võng đã bật dậy luôn: “Con gái nhà ai bằng lòng gả cho Đức Hoa nhà em thế? Dung mạo thế nào? Xinh xắn không? Nhà có nhiều tiền không? Có nuôi được thằng nhãi Đức Hoa không? Ôi em chỉ mong tống quách nó đi ở rể cho mát.”

Con trai của Lưu Đào từ nhỏ theo họ mẹ, tên Lưu Đức Hoa, năm nay đã 35 tuổi mà vẫn chưa vợ chưa con, cả ngày chỉ ham mê cờ bạc, gái gú chơi bời.

Năm ngoái vừa thua cờ bạc bị người đã đánh cho thọt một chân, đi đường cà nhắc mà vẫn không bỏ tật cũ.

Lưu Đào cũng vô cùng đau đầu với đứa con này, không đem tiền về nuôi mẹ, trái lại còn lấy cắp tiền trong nhà.

Bà ta nói một hồi, đầu dây bên này quản gia Lưu chẳng kịp chen vào, mãi đến khi em gái nói dứt bà mới đáp lại: “Tiền không thành vấn đề, Đức Hoa nhà em mà cưới được cô này thì nửa đời sau hai mẹ con chẳng cần phải nghĩ, đã thế lại vô cùng xinh đẹp!”

“Ôi thế thì tốt quá, chị Hương, đường đó đảm bảo chứ?”

Quản gia Lưu tên đầy đủ là Lưu Hương, nghe em gái nói đã hiểu ra ngay, bà ta cười hóm hỉnh đáp lại: “Yên tâm, đảm bảo sinh cho em một thằng cháu mập mạp!”

“Trên trời có mối ngon vậy sao? Chị có lừa em không đó?” Lưu Đào thắc mắc.

“Chị em một nhà sao lại lừa, nếu không phải vì đã một đời chồng, thì ai đời phu nhân lại chịu gả đi như thế.

Nhưng em yên tâm, vẫn còn trong trắng lắm.”

“Thế thì tốt, thế thì tốt.”

“Được rồi, khuya rồi, để ngày mai chị sắp xếp đón hai mẹ con tới, cho gặp cô gái kia!” Quản gia Lưu làm xong nhiệm vụ, thấy mọi thứ đã thành công được một nửa bèn thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn chị lắm, chị yêu!”

Còn có tiếng hôn gió vang lên từ đầu dây bên kia.

“Người một nhà, khách sáo chi!”

Nói rồi, bà ta cúp điện thoại, khóe miệng bất tri bất giác nhếch lên một nụ cười vui sướng.

Nhớ năm xưa nó mách lẻo chuyện bà ta lạm dụng công quỹ để trữ đồ riêng, hại bà bị ông chủ đánh một trận nhừ tử, còn thu hồi hết số bạc đã tích.

Bà hận nó thấu xương, chỉ mong một ngày con tiện nhân đó khổ sở sống qua ngày.

Ngày này cuối cùng đã tới, bà vô cùng mong chờ con tiện nhân đó gả cho thằng cháu què trăng hoa thành tính của mình, nửa đời còn lại sống như phụ nữ nơi thôn quê!

...****************...

Cuộc sống dạo này của Tô Ý Hoan rất bình lặng.

Con gái cô vẫn sống với cụ nội, hàng ngày cô sẽ tới đón con bé đi học, chiều lại đón về, dùng bữa chung với hai ông cháu rồi mới trở về khu biệt thự.

Cuộc sống hiện tại là một phần cuộc sống cô mong muốn, do tính chất công việc, Trần Niệm Lâm đi sớm về trễ, hai người chẳng mấy khi chạm mặt nhau.

Cho tới một ngày…