“Đinh!”
Hàn mang bắn ra, nhưng mà chủ nhân của bàn tay kia hiển nhiên là có đề phòng, sống đao quét ngang một cái ngăn đạo hàn mang lại, nhưng mà lực lượng ẩn chứa trong đạo hàn mang kia khiến cho hắn phải lui lại phía sau hai bước.
Cả hai phe đều giương cung bạt kiếm, Yến Phụng tay cầm một viên đan dược chuẩn bị để uống vào thì đôi mắt của tên nam tử thủ lĩnh tán tu đôi mắt nhìn chằm chằm viên đan dược thốt lên:
“ Tăng tiên đan”
Hắn ta bỗng hòa hoãn,hắn vung tay lên, những tên gia hỏa hung ác lập tức hạ vũ khí trong tay xuống, nhưng ánh mắt nhìn đám người Túy Tửu vẫn tàn nhẫn như trước.
“Ha hả, tại hạ Não Tàn, thiết nghĩ chúng ta có sự hiểu lầm, mấy vị huynh đệ của ta không hiểu quy củ cho lắm, đã đắc tội, mong được lượng thứ.”
Nam tử kia cười chắp tay với Yến Phụng, nói.
Yến Phụng liếc mắt nhìn hắn một cái, với kinh nghiệm của mình, nàngđương nhiên nhận ra thực lực của đối phương.
“Đi.”
Yến Phụng cũng không có ý muốn mang cái danh Yêu Thú Sơn ra dọa đám người này, đối những những tên liều mạng, danh có cao tới mấy cũng vô dụng.
Cô gái vừa bị trêu vẫn ngồi ở trên lưng ngựa, đôi mắt màu xanh liếc nhìn đám người kia, trong mắt ẩn chứa sự lạnh lùng, nhưng mà nàng không động thủ, điều khiển con ngựa đi theo đội ngũ.
Khi đoàn người Túy Tửu biến mất trong rừng cây, không khí giương cung bạt kiếm mới giảm xuống.
“Lão đại, chẳng nhẽ cứ thả bọn họ đi như vậy? Cô nàng kia cũng kiêu ngạo đấy chứ, ta chỉ muốn lột sạch nó ra, xem nó còn kiêu ngạo nữa không?”
“Bọn người kia xem ra là gia thế cũng mạnh chứng tỏ chúng rất giàu có nếu như cướp được đám bọn chúng sẽ là một đống tiền tài a.”
Một người khác cũng không cam lòng, nói.
“Có chút cứng rắn, khó đối phó, hình như cô gái kia có tăng tiên đan một loại đan dược có thể tăng sức mạnh tiên khí lên một cấp bậc.”
Não Tàncười nhạt, nói:“ Cô gái đó nếu như tăng lên trúc cơ hậu kỳ có thể cầm chân ta trong một khoảng thời gian, nhóm bọn chúng trừ hai tên luyện khí và hai tên trúc cơ sơ kỳ ra những kẻ còn lại đều là trúc cơ trung kỳ. nếu chiến đấu thật sự chúng ta khó thắng.”
Lúc này nhóm Yến Phụng một người trong nhóm Mộc gia nói:“ chúng ta chẳng lẽ tha cho chúng sao?”
Yến Phụng lắc đầu, nói:“Đám người kia có chút bản lĩnh, nếu như giao thủ chúng ta có thể thắng, nhưng cũng phải trả một cái giá đắt.”
Hành trình tiếp theo tương đối yên tĩnh, mặ dù hiện giờ đã vào sâu trong Cấm địa, nhưng đám người Túy Tửu vẫn gặp một số đội ngũ đang đi tới, thực lực của họ không kém, ai cũng cảnh giác, hiển nhiên là sợ đối phương bất ngờ xuất thủ.
Ngoài gặp những đoàn người tiến vào, đám người Túy Tửu còn gặp phải những con yêu thú, nhưng số lượng cực ít, không phải là yêu thú không dám công kích bọn họ, mà là đám người Yến Phụng chuẩn bị chu toàn, mang theo một số thuốc bột có tính khắc chế đặc thù với yêu thú. Còn về những yêu thú mạnh hơn, sau khi phát hiện, đội ngũ tránh đường một chút, cho nên hành trình vô cùng an bình.
Một ngày vội vã di chuyển qua đi, cho tới khi bóng đêm qua bao phủ dãy núi, đám người Túy Tửu cũng dừng lại, ban đêm là thế giới của yêu thú, không ai dám cậy mạnh mà di chuyển cả.
Ánh trăng nhàn nhạt từ phía chân trời chiếu xuống, làm cho dãy núi này như phủ một tầng bạc mỏng, thỉnh thoảng lại có những tiếng thú rống trầm thấp truyền ra.
Trong đội ngũ im lìm, đột nhiên có một thân ảnh lao ra, một người mốt thú xuất hiện, không tiếng động biến mất trong rừng rậm.
Khi vào trong rừng, Túy Tửu hạ mình xuống một bãi đất trống, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Túy Tửu nhẹ giọng nói, thân hình đang định di chuyển thì đột nhiên xoay người, ở trên một thân cây phía sau chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một thiếu nữ áo xanh thanh lệ, đang mỉm cười nhìn hắn.
“Yến Phụng?”
Nhìn bạch y nữ tử kia, Túy Tửu nhíu mày.
“Có phải ngươi muốn đi tìm đám người hôm nay không?”
Yến Phụng định trả lời thì một giọng nói:
“ thêm ta nữa được không?”
“Lệnh Hồ Xung?”
Người hiện ra là Lệnh Hồ Xung hắn nói:“ ức hiếp nữ nhi môn phái ta, ta lúc sáng chưa chuẩn bị nhưng bây giờ là đêm thì với trận pháp ta chuẩn bị thì chúng khó thoát.”
“ Nói hay lắm, ta nhận ra huynh thật đáng yêu đó” Một người nữa xuất hiện ra nói.
“ Tiểu Yến Tử sao muội ra đây?”- Yến Phụng hỏi
“ có thù không báo thì đâu phải là muội nữa”
Một giọng nói từ não Tửu vang lên, Hắc chuột tinh truyền âm nói với cậu:“ Nữ nhi là một loại sinh vật có thù tất báo, sau này ngươi tốt nhất đừng trêu chọc đám nữ nhân này không thì thảm đấy.”
Tửu nghe thế thì cười khổ, cái con chuột này cái gì liên quan đến nữ nhân là nó dường như rất là hứng thú a.
“Ngươi biết vị trí của bọn họ không?” Tửu quay qua hỏi Yến phụng.
Tiểu Yến Tử nghe thế nói:“hôm nay khi ta động thủ với họ... có để lại một tinh thần ấn ký trên đao của đối phương.”
Túy Tửu đảo cặp mắt trắng dã, hóa ra cô gái này đã có ý định từ khi đám người kia động thủ, đúng là không ngờ, trông Tiểu Yến Tử xinh đẹp động lòng người mà thủ đoạn cũng độc ác như vậy. Quả nhên con chuột này khuyên không nên trêu chọc các nàng quả không sai.
Bốn người nhanh chóng xẹt qua trong rừng, ước chừng mười mấy phút đồng hồ sau đó, tốc độ của họ mới chậm lại,họ nhận ra ở phía trước có tiên Lực ba động cộng với thanh âm chém giết nho nhỏ truyền ra.
“Não Tàn, Cùi Bắp Phái chúng ta không oán không cừu gì với đám tán tu của ngươi, vì sao các ngươi gây khó dễ cho bọn ta!”
Trưởng môn Cùi Bắp Phái sắc mặt âm trầm, hắn tung một chưởng đánh cho một tên địch thủ phun máu bật ra, sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn vào nam tử cường tráng, mà người này chính là Não Tàn!
“vì tiền, trưởng môn chẳng lẽ không hiểu cả đạo lý này hay sao?” ( mấy môn phái nhỏ trưởng môn chỉ đạt trúc cơ kỳ không như những môn phái lớn cấp độ kết đan).
Lệnh Hồ Xung cùng ba người đang chăm chú theo dõi rồi nói:“ Hay lắm, nhân cơ hội này ta sẽ chuẩn bị trước trận pháp Ngũ hành kim cương trận tý nữa các ngươi đợi hai bên đánh nhau xong thì dụ chúng vào trận pháp là xong”
Ba người gật đầu chờ đợi thời cơ.
( Mọi Người like phát cho tại hạ cái động lực viết tiếp với ạ)
Lão Tiên Sinh