Với ký hiệu này chỉ có thể là người của gia tộc Mộc gia. Trông bốn người tuổi cũng tầm gần ba mươi tuổi, có lẽ chính là những người chức cao vọng trọng trong tộc. Bốn gã này đều là trúc cơ trung kỳ. Một tên bước ra noí:

“ Xin chào, chúng ta là trưởng lão của gia tộc Mộc gia, chúng ta tình cờ đi ngang qua đây, chúng ta có thể cùng mọi người đồng hành được không?”

Yến Phụng cười duyên nói:“ có thêm người thì thêm an toàn, tiểu nữ đây cũng rất vui khi được đi cùng mấy vị”

Bốn tên nghe thế nở lỗ mũi, mặt hếch lên đi cùng.Túy Tửu nhìn thấy thế lắc đầu ngao ngán, bọn này cũng chảnh hay là tự kỹ quá chăng.

Tất cả mười một người cùng nhau đi thẳng một dường đến trung tâm, trên đường đi gắp linh thảo hay yêu thú thì mọi người cũng không ngần ngại thẳng tay thu hoạch. Tuy nhiên lúc chia ra thì Túy Tửu được rất it, cậu cũng không tham lam mà thật ra với thu hoạch như thế cậu không xem vào đâu.

****

Ngày hôm sau, khi trời còn tinh mơ, những tiếng động lớn từ bên ngoài rìa trung tâm cấm địa đã truyền vào, không ít đội ngũ đã thu dọn lều trại, lục tục tiến vào trong dãy núi trung tâm.

Có không ít người vội vã, làm như là tới chậm thì bảo bối trong đó sẽ bị người khác đoạt mất vậy, Túy Tửu nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Đi thôi.”

Yến Phụng phất phất tay, căn dặn mọi người thu dọn lều trại, sau đó cũng không nói thêm gì nữa, xoay người bước vào trong dãy núi, đám người Mộc gia cũng nhanh chóng đuổi theo.

Đi vào trong rừng rậm, sắc trời dường như tối hơn không ít, một cỗ áp lực lập tức bao phủ lấy đoàn người, mỗi khi nghe thấy tiếng yêu thú gầm gào vọng ra, nụ cười trên khuôn mặt mọi người lại hơi cứng lại, ở loại địa phương như thế này nếu như không cẩn thận, thì cái mạng nhỏ có mất cũng chẳng có gì lạ.

Số lượng đội ngũ tiến vào trong dãy núi rất nhiều, chỉ tính riêng Túy Tửu quan sát được cũng đã hơn 10 đoàn, nhân số của họ có ít có nhiều, nhưng đoàn nào cũng cảnh giác, sau khi tiến vào trong dãy núi là lập tức tách nhau mà đi.

Đối với điều này, đám người Túy Tửu không quan tâm mấy, đám người Yến Phụng hiển nhiên là có chuẩn bị từ trước, trong tay đã có một tấm bản đồ cực kỳ chi tiết địa hình của vùng rừng rậm trung tâm, cho nên đỡ được rất nhiều thời gian và công sức dò đường, hành trình của họ cực kỳ xuôn xẻ, nhanh chóng tiến sâu vào trong dãy núi.

Khi đội ngũ tiến vào trong, những tiếng động ở phía sau cũng theo đó biến mất, sác mặt của đám người Yến Phụng cũng trở nên nghiêm túc và cảnh giác hơn nhiều, trong Cấm địa trung tâm này yêu thú hoành hành bá đạo, hơn nữa còn có những con yêu thú có thực lực rất mạnh, từ trước tới nay đã có không biết bao nhiêu người mất mạng trong tay chúng.

Túy Tửu đi bên cạnh Lệnh Hồ Xung, sắc mặt bình tĩnh mà ung dung, nhưng mà hắn từ khi vào cấm địa đến giờ vẫn luôn mặt áo giáp nên ngoài những người quen ra những người tông phái khác không biết mặt mũi cậu là ai.

“Ở phía trước có một đội ngũ không ít người, có mùi máu tươi nhưng không phải là máu của yêu thú.”

Một gã trong nhóm Yến Phụng có kinh nghiệm phong phú đi trước dò đường, thấp giọng nói.

“Đi thẳng.”

Yến Phụng khẽ gật đầu, không cảm thấy ngoài ý muốn, số lượng người tới vì Cổ Mộ Phủ rất lớn, giữa các đội ngũ luôn có sự cạnh tranh với nhau, chuyện một lời không hợp động thủ với nhau là bình thường.

Nhìn thấy Yến Phụng không có ý định chuyển sang đi con đường khác, mọi người gật đầu nhưng mà lại nắm chặt đao kiếm trong tay.

Đôi mắt Túy Tửu híp lại nhìn vào những phiến cây um tùm trước mặt, hắn cảm nhận được không ít khí tức của con người ở cách đây không xa, thậm chí ở đó còn có một cỗ khí tức khá lợi hại, chắc là trúc cơ Đại Viên Mãn.

Đối với cỗ khí tức mạnh mẽ này, Túy Tửu cũng chỉ có thể thầm than một tiếng, sực mê hoặc của Cổ Mộ Phủ đúng là không nhỏ, bây giờ mới chỉ tiến vào trung tâm cấm địa không lâu mà đã đụng phải một thế lực không kém sư huynh Đại Trí chút nào.

Khi Túy Tửu đang thầm than thì đội ngũ đã đi qua rừng cây, phía trước có một khu đất trống, trên đó có khoảng hơn 10 người.

Khi đội ngũ của Túy Tửu xuất hiện, hơn 10 người ở khu đất trống kia lập tức nắm chặt đao kiếm, ánh mắt bất thiện nhìn thẳng tới.

Trong nháy mắt, bầu không khí đã trở nên căng thẳng.

Túy Tửu đảo mắt nhìn đám người một vòng, sau đó tập trung vào trung niên nam tử đứng ỏ giữa, nam tử này có vóc người cường tráng, lưng hùm vai gấu, hai tay để trần, trên đó có những vết sẹo khủng khiếp, trên cơ thể tỏa ra một cỗ sát khí đáng sợ, nhìn qua đã biết hắn chính là một người đã lấy máu khá nhiều người khác.

“Trúc cơĐại Viên Mãn.”

Túy Tửu nhìn người này, hai mắt híp lại, đây chắc là thủ lĩnh của đội ngũ này, thực lực quả nhiên là không kém, hơn nữa căn cứ vào động tác của đám người này thì đương hiên họ cũng là một thế lực, không biết là gia tộc môn phái nào.

“ Tán Tu”

Đám người mộc gia khẽ nói

Thì ra họ là những tán tu ở tinh châu, không ngờ thực lực không thua kém bất cứ thế lực nào, quả nhiên vào cấm địa này đều ngọa hổ tàn long không thể khinh thường bất cứ ai.

“Đi.”

Yến Phụng bình thản nhìn đám người này, không nói gì thêm, phất phất tay, dẫn đầu đi thẳng.

Nhìn thấy đám người Túy Tửu không tránh không né mà lại đi thẳng, trong mắt đám người kia hiện lên sự độc ác, dùng sức nắm chặt thêm đao kiếm ở trong tay.

Khi hai đội ngũ này tới gần nhau, khoảng cách của đôi bên thu hẹp lại chỉ còn mấy trượng, bầu không khí càng lúc càng trở nên căng thẳng.

Dưới sự hướng dẫn của Yến Phụng, đám người Túy Tửu đi qua đám người kia, nhưng mà khi mọi người sắp qua hết, một bàn tay đột nhiên vươn ra đặt lên vai một nữ giới của nhóm Yến Phụng.

Hắc hắc, cô bé thật xinh đẹp, xuống đây vui đùa một lát có được không?”

Nghe thấy tiếng cười ẩn chứa sự cợt nhả, sắc mặt cô gái trở nên lạnh như băng, nàng không chút do dự, một đạo hàn mang lập tức từ trong tay áo bay ra.