Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 437: Trận Chiến Lúc Canh Ba

Thời gian một phút nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, đối với 3 huynh đệ Lưu Hà Căn mà nói là khá dài, sau một phút này, huynh đệ ba người bọn họ cùng ra toàn thân mồ hôi lạnh, nhịp tim đập cũng đều nhanh hơn mạnh hơn.

Một phút trôi qua, Tiêu Thần cũng ngừng công kích trận pháp trước mắt, hắn lui đến cách 50m ngoài khách sạn Đông Lai, ngồi trong một quán cafe theo kiểu quán bar đối diện khách sạn Đông Lai. Ngồi đối diện với hắn là một người đàn ông trung niên mặc áo choàng xám, mặt to chiều cao trung bình, trong tay cầm một cốc nước nóng, tỉ mỉ quan sát Tiêu Thần.

Tiêu Thần nhấp một hớp cà phê, nói với người đàn ông trung niên:

-Các hạ thật sự là rất thủ đoạn nha! Không ngờ dùng cả tòa khách sạn làm trận nhãn, chẳng lẽ không sợ làm bị thương chủ lẫn khách bên trong?

Người đàn ông trung niên thần sắc như thường, thản nhiên nói:

-Cái này thì có gì đáng nói, chẳng qua chỉ là mấy trăm cái sinh mạng mà thôi.

-Mấy trăm cái tính mạng mà thôi?

Tiêu Thần cười lạnh nói:

-Các hạ nói thật nhẹ nhàng, chắc biết mấy trăm người này đều có gia đình của họ, trong bọn họ có một số là cha, một số là mẹ, một số là con trai, một số là con gái trong nhà. Chỉ cần trận này vừa phá, là bọn họ e rằng đều phải diệt vong, các hạ dùng thủ đoạn thâm độc như thế không khỏi quá mức tàn nhẫn sao?

Người đàn ông trung niên thần sắc như cũ không thay đổi, uống một ngụm nước, thản nhiên cười nói:

-Chẳng lẽ môn thần tiên sinh ở chỗ này chờ tôi chính là để thảo luận nhân đạo thiên đạo cùng ta hay sao? Vũ Đại Nhi ngươi không định cứu nữa sao?

Tiêu Thần thoáng đờ ra, cười lạnh nói:

-Xem ra hôm nay giữa chúng ta tất có một trận chiến, các ông sở dĩ bắt cóc Vũ Đại Nhi e rằng cũng đã đoán được Vũ gia sẽ mời ta ra tay phải không?

-Cái đó lại không đúng, ta cũng chẳng có cái bản lĩnh đoán trước được ý trời như thế, chỉ là ngẫu nhiên từ chỗ một người bạn biết được rằng có người có thể mở ra Cảm Ứng châu ngưng tụ linh khí, chỉ cần ngươi đem pháp môn mở ra Cảm Ứng châu ngưng tụ linh khí giao ra, trận này có thể miễn.

Người đàn ông trung niên để cái cốc trong tay xuống, mắt hiện vẻ cuồng nhiệt, nhìn chằm chằm Tiêu Thần.

“Tênchó này gọi mình tới, hoá ra chính là vì chuyện về Cảm Ứng Châu, biết ngay là trên đời không có chuyện tốt như vậy, Cảm Ứng Châu kia có thể ngưng tụ thiên địa linh khí, đó chính là một báu vật để tu hành. Chỉ là vật kia nếu đã rơi vào trong tay ông, muốn lấy về, không có cửa đâu!”

Tiêu Thần trong lòng cười lạnh, ngoài miệng cười nói với người đàn ông trung niên:

-Cảm Ứng Châu tụ hợp linh khí gì đó, ông mày chưa từng nghe nói qua!

Lão già nếu đã cùng ông đây làm bộ phách lối, giăng bẫy ông, vậy Tiêu đại gia của ngươi liền cùng ngươi chơi, xem xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh.

Tiêu Thần từ khi tu hành Cầm Long quyết đến nay cũng hơn nửa năm, thời gian này vẫn chưa từng giao đấu với người tu chân chân chính. Tuy người đàn ông trung niên trước mặt trông có vẻ điềm tĩnh dị thường, giống như là ăn chắc mình rồi, nhưng Tiêu Thần lại có thể dùng Cầm Long chân khí cảm nhận được khí tràng của tên này áp lực uy hiếp không hề mạnh, thậm chí còn không so được với mình, tên này rất có thể chỉ là một con hổ giấy, muốn dùng trận pháp để hù dọa mình thôi, Tiêu Thần dự định lấy tên này ra thử tay nghề.

-Chưa nghe nói qua?

Người đàn ông trung niên mặt dần trở nên âm trầm, cười lạnh nói:

-Môn thần tiên sinh chớ có đùa tại hạ, hậu quả có thể rất nghiêm trọng đấy.

Người đàn ông trung niên thầm nghĩ, bản nhân dù gì cũng là một thành viên giới Tu Chân ở Địa Cầu, hơn nữa thực lực cũng không yếu, đừng nói ngươi một sát thủ nho nhỏ, ngay cả vua sát thủ đến đây, ở trước mặt người Tu chân, cũng chỉ là tự tìm cái chết mà thôi. Phàm nhân chỉ là phàm nhân, một thân tầm thường, tầm thường không chịu được.

-Không... Không...

Tiêu Thần vươn ra một ngón giữa, ở trước mặt người đàn ông trung niên lắc lắc, khóe miệng tràn ra một chút giễu cợt, cười nói;

-Ta chưa bao giờ đùa với đồ ngốc, như vậy sẽ rất tổn thương tế bào não, ngươi nghĩ coi nói nửa ngày, đồ ngốc này cái gì cũng nghe không hiểu, vậy là tổn thương tình cảm của ta nhiều lắm nha!

Người đàn ông trung niên giữa lông mày thoáng qua một tia tàn khốc, sắc mặt càng âm trầm, mang theo sát thủ quát:

-Ngươi nếu đã muốn tìm chết, vậy tìm một chỗ đi.

-Không... Không...

Tiêu Thần lúc này vươn ngón giữa của hai tay, ở trước mặt người đàn ông trung niên nhiệt tình quơ quơ, ý trào phúng trên mặt càng thêm nồng đậm, cười nói:

-Các hạ chẳng lẽ không nghe rõ sao? Cùng đồ ngốc nói chuyện đã rất tổn hại tế bào não rồi, nếu lại cùng đồ ngốc động thủ, vậy ta chính là bại não rồi. Nhất là ngài một vị, một vị cực phẩm trong bọn ngốc, vậy càng làm tại hạ rối rắm rồi, ngài nếu không phiền, chúng ta cừ nên chậm rãi trò chuyện, vừa uống vừa tán gẫu nha, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý mà...

Oành!

Người đàn ông trung niên tức giận vỗ bàn trà, một dấu tay in trên bàn trà gỗ sam, bàn tay đánh vào vài cm, người đàn ông trung niên hừ lạnh nói;

-Chớ có khinh người quá đáng!

-Ông khinh ngươi đấy! Thế nào đây!

Tiêu thần cũng không cam chịu yếu thế, cũng một chưởng vỗ trên bàn trà, bàn trà nhỏ cũng thật xui xẻo, vốn nguyên vẹn nằm ở chỗ này, không trêu ai không chọc ai, lại liên tiếp trúng hai chưởng, "tách tách" một tiếng, ở giữa bàn trà nhỏ trực tiếp nứt ra, bốn chân cũng đều gãy.

Hai người cùng lúc từ chỗ ngồi nhảy lên, ngay sau đó 2 cô tiếp tân duy nhất trong quán cà phê chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua, trong nháy mắt một bàn trà bên kia đã sụp đổ, hai người bên kia cũng đã biến mất.

-Chuyện gì vậy, sao lại thế này!

Ông chủ quán cà phê lúc này từ phía sau vọt vào trong đại sảnh.

Trên sopha trong phòng riêng đặt 20 tờ tiền, ông chủ quán cafe vừa vào liền đem tiền cất vào túi, vội sai bảo nhân viên phục vụ đến dọn sạch.

Đã bốn giờ hơn rồi, đây là một bãi cỏ trống trải, lúc này xung quanh căn bản không có người.

Tiêu Thần và người đàn ông trung niên đứng đối diện nhau, người đàn ông trung niên sắc mặt vô cùng âm trầm, lộ ra một luồng sát khí, có thể tưởng tượng mới rồi Tiêu Thần lại tránh không khỏi một trận công kích lão bằng lời nói.

-Tiểu bối vô tri, đây là tự ngươi muốn chết, đừng trách lão!

Người đàn ông trung niên ống tay áo vừa phất, lòng bàn tay nhảy ra một lá bùa màu vàng.

Người đàn ông trung niên đem giấy vàng ném vào không trung, ngón tay vẽ vời, trên giấy vàng xuất hiện từng nét hoa văn cổ quái, chỉ trong chốc lát, không ngờ hóa thành một quả cầu lửa lớn bằng nắm đấm, người đàn ông trung niên tiếng khàn khàn quát, ngón tay chỉ ra:

-Đi!

Quả cầu lửa mang theo khí thế gào thét, lao về phía Tiêu Thần ở đối diện.

-Bà nó! Không ngờ còn thực sự có loại pháp thuật này!

Tiêu Thần âm thầm kinh hãi, loại pháp thuật bùa chú như này, hắn bình thường cũng gặp qua trong mấy quyển tiểu thuyết tu chân, trong phim truyền hình cũng rất ít diễn nha, mình ở trong Cầm Long bí điển cũng đã tìm một khoảng thời gian, cũng không tìm được pháp thuật như vậy, không nghĩ đến người đàn ông trung niên này không ngờ chỉ phác họa đơn giản một phen liền làm ra một quả cầu lửa, thực sự khiến hắn kinh ngạc không ít.

Đối phó loại pháp thuật này như thế nào, Tiêu Thần thật sự vẫn chưa có kinh nghiệm, mắt thấy quả cầu lửa đã mạnh mẽ ập tới, hắn chỉ có thể gồng mình chống chọi, miệng mở rộng ra, một ngụm nồng đậm Cầm Long chân khí ra khỏi cơ thể. Tiêu Thần ngón giữa vẽ một cái, Cầm Long chân khí hóa thành một hạt châu nhỏ màu trắng hình tròn, trực tiếp đánh thẳng lên quả cầu lửa phù chú hư không mà đến.