- Thật đáng tiếc nha, bị người ta theo dõi rồi chụp ảnh lại, nếu bị cha mẹ cô biết được, không biết bọn họ sẽ có vẻ mặt gì!

Giọng nam xấu xa tiếp tục trêu tức.

Hạ Sương cảnh giác ngẩng đấu nhìn bốn phía, vẫn là không phát hiện xung quanh có người đàn ông nào đang quan sát mình, chỉ có bạn nhảy nam của Uông Tiểu Kỳ kia là đang nhìn mình chằm chằm. Nhưng hắn đội mặt nạ, làm cho người ta không thấy rõ được có phải hắn nói chuyện hay không. Tuy nhiên hai người cách nhau khoảng hơn 10m, coi như là hắn miệng mở rộng cũng không có khả năng truyền lời nói đến chỗ mình.

- Ha ha, cô đừng định tìm tôi, cô tìm không thấy tôi đâu.

Giọng nam xấu xa kia thản nhiên cười nói, cùng lúc đó, bạn nhảy nam của Uông Tiểu Kỳ ở bên kia cũng dời ánh mắt khỏi người mình.

- Chẳng lẽ không phải hắn?

Hạ Sương thì thào tự nói, người đàn ông thần bí này rốt cuộc là ai, vì sao hắn lại quen với tình hình ở đây như vậy.

Giọng nam xấu xa này đương nhiên là bạn học Tiêu Thần rồi, dựa vào lực cảm giác của Cầm long chân khí, nếu muốn nghe lén cuộc đối thoại của Hạ Sương và Liễu Đạo cách hơn 10m, thật sự là rất đơn giản. Chỉ có điều hắn vạn lần không ngờ, bạn học Hạ Sương vì một danh hiệu có lẽ có (ý là bịa đặt không căn cứ) mà bỏ ra tấm thân xử nữ gìn giữ hai mươi mốt năm, thật là làm người ta cứng lưỡi. Càng không ngờ tới chính là, bạn học Liễu Đạo rất có thủ đoạn, không ngờ còn có chiêu quay lại video Hạ Sương thay quần áo, người này là một nhà âm mưu điển hình.

- Tuy nhiên tiểu tử Liễu Đạo này vẫn cam lòng bỏ tiền nha… Khách Sạn Thành Bắc Tam Giác Vàng… Chậc chậc… nói thế nào thì cũng là khách sạn năm sao nha… Ở một đêm cũng phải tốn mấy nghìn đó… Cô đem lần đầu của mình hy sinh ở nơi này… xem như không tệ… Tốt xấu còn có giá trị hơn không có gì… Nói không chừng bạn học Liễu Đạo trong quá trình làm việc còn cho cô uống vài ly rượu đỏ đắt tiền… Vậy càng có giá rồi…

Giọng nam xấu xa tiếp tục cười nói, nhưng lời này vào tai Hạ Sương, giống như bị đao cắt.

Chính mình cũng không phải loại con gái ti tiện như vậy, chẳng lẽ chỉ trị giá nghìn tệ?

Nhưng Hạ Sương coi như thông minh, rất nhanh đã nghĩ đến một vấn đề mấu chốt, người kia có thể nghe lén mình và Liễu Đạo nói chuyện, vậy chứng minh thực lực của hắn không tầm thường. Nếu hắn có thể nghe lén, vậy chỉ sợ cũng có thực lực giúp đỡ mình!

Nghĩ đến đây, Hạ Sương lập tức lấy lại tinh thần, cẩn thận tìm kiếm tung tích người đàn ông thần bí này.

- Sau đây chính là quy trình cuối cùng của vũ hội mặt nạ, mời Chủ tịch Ngô Thiên Hà trao Mặt nạ hoàng kim và chai Cesc Fabregas 1968 cực kỳ quý báu kia cho người đoạt giải quán quân, và cùng mọi người uống một ly.

Lý Hân Nhi thở phào một cái, tuyên bố tiết mục cuối cùng của cuộc thi đấu.

Lúc trước mình không hiểu ra sao bị bắt cóc đến đây chỉ để chủ trì vũ hội mặt nạ này, dựa theo hiệp nghị, chính mình chủ trì xong thì có thể rời đi.

Sàn nhảy trong đại sảnh lần thứ hai hạ xuống, lập tức lại từ từ được nâng lên, ba người đàn ông đeo mặt nạ cũng hiện ra giữa tầm mắt của mọi người.

Dẫn đầu là một người trung niên hơi béo, trong tay hai thủ hạ phía sau, một người cầm một cái khay bạc, còn trong tay người kia cầm hai chai rượu đỏ, chính là chai Cesc Fabregas 1968 phần thưởng của cuộc thi đấu lần này, một chai là dành cho quán quân, chai còn lại để mọi người chia nhau chúc mừng.

- Chủ nhân, phải cẩn thận, người dẫn đầu này không phải người dẫn chúng ta vào biệt thự Thiên Hà này lúc đầu.

Âm thanh cảnh giác của Daniel nhắc nhở Tiêu Thần.

Dẫn mọi người vào biệt thự Thiên Hà chính là Ngô Thiên Hà, nhưng người đàn ông trước mắt này, hình thể tuy không sai biệt lắm so với người lúc đó, nhưng lại không thoát khỏi pháp nhãn của Tiêu Thần, người này đã bị đánh tráo.

- Ai nha, các bạn học vất vả rồi!

Người đàn ông hơi béo cười ha hả bắt tay với từng bạn học, hết sức khách khí, mọi người cũng đều vô cùng lễ phép đáp lễ.

Trước mặt vị phú hào trẻ tuổi này, tất cả mọi người đều khiêm tốn một chút… Đương nhiên bọn họ không biết, đây chỉ là Ngô Thiên Hà giả mà thôi…

- Trận đấu hôm nay thật sự rất đặc sắc! Nhất là trận chung kết cuối cùng, khiến người khác vui tai vui mắt!

Người mập cười hì hì đi tới trước mặt Uông Tiểu Kỳ và Tiêu Thần, bắt tay với bọn họ, tuy nhiên lời của người mập lại khiến đám người Uông Tiểu Kỳ mở rộng tầm mắt, tất cả mọi người đều nghi ngờ người này có xem trận chung kết hay không.

- Chủ tịch Ngô quá khách khí rồi, vũ hội lần này vô cùng thành công, chúng tôi còn phải cảm ơn sự ủng hộ mạnh mẽ của Chủ tịch Ngô nha!

Tiêu Thần lại rất bình tĩnh, cười nhạt bắt tay với Ngô Thiên Hà giả, đồng thời đưa một ít Cầm long chân khí xâm nhập vào cơ thể người này.

Cầm long chân khí theo kinh mạch của tên mập này dạo một vòng cũng không phát hiện cơ thể ông ta có năng lượng đặc thù gì, người này nhìn qua hẳn là người thường, nhưng ngay tại thời điểm Tiêu Thần phán đoán như vậy, Trần Viện ở bên cạnh lại hết sức ám muội áp vào tai mình, lặng lẽ nói với chính mình.

- Người này là một người dị năng hệ không gian.

Lời Trần Viện nói khiến Tiêu Thần thoáng cái chấn kinh.

Cô gái này sao lại nhận ra mình, mặt khác Uông Tiểu Kỳ ở bên cạnh, biểu hiện của cô với tôi thân mật như vậy, không phải khiến tôi ngột ngạt à.