Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 256: Lời tâm tình chốn xà nhà

Hai người cùng nhau chạy tới chỗ cầu thang ở lầu ba, leo lên tầng hầm thứ hai, vừa mới lên đến tầng hầm ngầm thứ hai, hoa hồng Ngân Ti liền bưng kín cái mũi, một mùi hôi thối xông lên mũi.

 

 - Đây là mùi rắn, chị nuốt cái này vào sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều đấy.

 Tiêu Thần lấy ra một viên thuốc màu trắng, hoa hồng Ngân Ti không chút suy nghĩ liền nuốt xuống, lập tức liền cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

 

 - Chị Hoa hồng, chị không sợ tôi hạ độc à?

 Tiêu Thần cười ha hả nói, trong lòng cũng cảm thấy khá ấm áp, hoa hồng Ngân Ti đối với mình tuyệt đối không phòng vệ, việc này chẳng phải chứng minh sau này hắn có thể lấy chút xuân dược cho nàng uống ư ha ha? Uống xong hai người sẽ chơi trò bịt mắt bắt dê một chút? Ách, không tệ, mình thích như vậy đấy.

 

 - Đem tôi hạ độc chết là tốt nhất!

 Hoa hồng Ngân Ti nháy mắt một cái, thầm nghĩ người này đến lúc này còn có lòng dạ nói giỡn.

 

 - Tầng hầm ngầm lầu một có một đội nhân mã chạy tới! Ít nhất có ba mươi người!

 Tiêu Thần đang định nói chuyện nhân sinh với bà chị Hoa hồng này một chút, nhưng bật người liền cảm giác có vài chục người từ tầng một chạy tới, tuy rằng trong đó không có người mang linh khí và khí tràng gì, tuy nhiên một người sẽ mang một khẩu súng đó là điều khẳng định.

 

 - Làm sao cậu biết? Tôi sao lại không cảm nhận được!

 hoa hồng Ngân Ti không tin, tầng thứ hai và tầng một ở dưới đất này tuy rằng chỉ cách nhau một tầng đất, nhưng do ở tầng một có nhiều phòng, cho nên cô căn bản không thể cảm nhận được có người chạy tới bên này hay không, mà Tiêu Thần chẳng những cảm giác được, còn biết được cụ thể có bao nhiêu người, không biết có phải hắn chó táp phải ruồi hay không.

 

 - Trước tiên không cần nghĩ nhiều như vậy, tôi dẫn chị đi trốn trước đã!

 Tiêu Thần kéo tay hoa hồng Ngân Ti, nhìn nhìn tầng hầm ngầm thứ hai này, toàn bộ diện tích khoảng một nghìn mét vuông đất, nếu muốn giấu một người thật đúng là không có chỗ nào ổn, nhìn tới nhìn lui, thì ra phía trên có mấy cây xà nhà còn có thể giấu người.

 

 Tiêu Thần đem hoa hồng Ngân Ti mạnh mẽ kéo vào trong ngực của mình, nhìn hoa hồng Ngân Ti nói:

 - Chị Hoa hồng, hãy ôm chặt tôi.

 

 - Cậu làm cái gì vậy! Không khẩn trương trốn đi, ôm cái gì mà ôm!

 Hoa hồng Ngân Ti bị hành động này của Tiêu Thần làm cho chấn động, có chút xấu hổ, người này như thế nào luôn chẳng phân biệt được nặng nhẹ nha.

 

 Vừa nãy còn nói có mấy chục người đã đuổi tới, đến lúc đó một người một viên đạn, cũng có thể đem hai người bọn họ biến thành tổ ong vò vẽ, người này còn có thời gian đùa giỡn à. Còn muốn ôm ôm ấp ấp?

 

 - Ách, chị nghĩ đi đâu vậy! Tôi là người thuần khiết như thế sao có khả năng làm chuyện đáng khinh như vậy sao!

 Tiêu Thần méo miệng, đơn giản hai tay đem hoa hồng Ngân Ti gắt gao ôm lấy, hai chân đạp một cái, thân mình như mũi tên rời khỏi cung, mạnh mẽ chui lên xà nhà cao sáu mét.

 

 - Tôi đang nằm mơ sao?

 Hoa hồng Ngân Ti ngẩn người, dùng bàn tay nhỏ bé véo mặt mình, cảm giác vẫn đau đấy, đang muốn lên tiếng hỏi Tiêu Thần, Tiêu Thần đã đem bàn tay to đặt trên miệng của nàng.

 

 - Đội thứ nhất ở lại tầng hai này, bảo vệ cầu thang ra vào!

 

 - Đội thứ hai, đội thứ ba theo ta vào tầng thứ ba!

 

 … Gần ba mươi con người võ trang đầy đủ hiện ra dưới mặt đất tầng hai, bọn họ mỗi người đều mặc quần áo dã chiến, trên mặt mang lưới che, đi giày, trong tay cầm súng máy AK-47.

 

 Ba mươi người vừa lúc chia làm ba đội, có người dẫn đầu, trong đó hai mươi người chui vào cầu thang thông xuống tầng ba, để lại mười người canh giữ cầu thang tại cửa ra vào.

 

 Tiêu Thần thấy phía dưới có hai mươi người đã chui vào cầu thang, liền buông lỏng cái miệng nhỏ nhắn của hoa hồng Ngân Ti ra, trong lòng bàn tay còn lưu lại mùi hương từ trong cái miệng nhỏ phun ra.

 

 Hắn tiến tới bên tai hoa hồng Ngân Ti, nhẹ giọng nói:

 - Phía dưới có mười người, sau khi chúng ta xử lý xong bọn họ, lập tức lên tới tầng một, sau đó đi ra ngoài.

 

 - Phân chia như thế nào?

 Hoa hồng Ngân Ti lúc này cũng bất chấp những nỗi băn khoăn trong lòng, trước tiên cần giải quyết mười tên này rồi đi ra ngoài mới là điều quan trọng nhất.

 

 - Chị nhìn nhé, bên kia có ba người đang đưa lưng về phía chúng ta đấy, ba người ở phía bên kia còn có bốn người đứng đối diện chúng ta đấy.

 Tiêu Thần nhỏ giọng nói, miệng còn còn đang hít hít vành tai của hoa hồng Ngân Ti, nói tiếp:

 - Bốn người đối diện chúng ta và ba người ở phía bên kia để tôi giải quyết, ba người đưa lưng về phía chị thì chị dùng chỉ bạc để giải quyết, muốn nhanh gọn, chỉ cần chỉ bạc vuốt qua cổ của bọn hắn là được, đừng để cho bọn họ nổ súng!

 

 - Ừ.

 Hoa hồng Ngân Ti trên mặt hiện ra một tia đỏ ửng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có chút né tránh.

 

 - Cứ làm như thế, lát nữa tôi sẽ ôm chị nhảy xuống, lúc trên không trung, tôi sẽ ném ra bảy cái kim châm vào ấn đường của bảy người kia. Thuận tiện đem chị từ trong không trung đẩy ra phía ba người đang đưa lưng về phía chúng ta, khi đó chị lại ra tay! Chị Hoa hồng thật đẹp.

 Tiêu Thần vô sỉ cắn vành tai của người ta, nói vài lời tâm tình, đem người sát thủ trứ danh luôn luôn lạnh như băng là hoa hồng Ngân Ti xấu hổ đến đỏ bừng mặt, hận không thể tát một cái tát đem Tiêu Thần đá xuống xà nhà.

 

 - Tốt lắm, còn không mau động thủ một chút!

 Hoa hồng Ngân Ti thẹn thùng trừng mắt liếc Tiêu Thần một cái, trong lòng tự nhủ, ra khỏi nơi này sẽ tính sổ cùng ngươi!

 

 - Được! Ôm chặt tôi!

 Tiêu Thần lúc này dang rộng hai tay, hoa hồng Ngân Ti cũng không ngượng ngùng, trực tiếp ôm Tiêu Thần.

 

 - Chuẩn bị nhảy xuống!

 Tiêu Thần khẽ quát một tiếng, ôm Hoa hồng từ xà nhà nhảy xuống phía dưới, mạnh mẽ nhảy xuống, Cầm long chân khí đã bám vào khắp nơi trong thân thể, một cỗ lực dịu dàng đem tốc độ hai người Tiêu Thần giảm xuống không ít.