Vài tên vệ sĩ dùng súng ở trên hành lang kia coi như là nhân vật nhỏ rồi, thật không ngờ ở trước mặt Tiêu Thần liên hợp lại cũng không làm được gì, Tiêu Thần cũng không có ý định giữ lại tính mạng của bọn họ, sau khi giết chết ba người, chỉ để lại tên vệ sĩ này.
- Tao hỏi mày trả lời, hiểu chưa? Bằng không tao sẽ cho mày giống bọn họ, chết không có chỗ chôn! Tiêu Thần lạnh giọng quát, đùi phải dẫm trên mặt người này, nếu gã dám nói dối một câu lời, Tiêu Thần sẽ không chút lựa chọn giẫm vỡ đầu gã. Tên vệ sĩ trung niên sợ tới mức mặt tái nhợt như người chết, mấy người đồng bọn vừa mới còn cùng mình nói chuyện, hiện tại đã chết ở trước mặt của mình, hơn nữa chết vô cùng thê thảm. Vị đại ca này xuống tay thật sự là quá độc ác, đạp nát tinh hoàn của người ta coi như thôi, còn muốn giẫm đứt eo, đầu cũng bẻ gãy luôn. Nhất là người huynh đệ Tê Lợi, chết thảm nhất, cổ bị đánh bẹp, tay và chân bị vắt lại với nhau, sắc mặt xanh mét. - Ngài, ngài nói đi, tôi biết tôi đều trả lời. Tên vệ sĩ trung niên sợ tới mức sắp vãi đái ra quần rồi, thân mình run rẩy kịch liệt, trái tim bất cứ lúc nào đều muốn vỡ vụn. . . - Nơi này có phải đang giam giữ một người phụ nữ hay không? Tiêu Thần thật hài lòng với biểu hiện của tên vệ sĩ trung niên này, lên tiếng hỏi. Tên vệ sĩ trung niên vội vàng gật đầu, nói: - Đúng đấy, ba ngày trước ông chủ dẫn người đem một người phụ nữ nhốt tại nơi này. - Nhốt ở phòng nào! Tiêu Thần quát. - Nhốt tại căn phòng thứ nhất. Tên vệ sĩ trung niên vội la lên - Nếu ngài muốn dẫn cô ta đi, tôi sẽ giúp ngài. - Hửm? Tiêu Thần trừng mắt nhìn gã, người này hình như nói thêm một câu. - Ngài… Ngài không nên hiểu lầm… Bị Tiêu Thần trừng mắt nhìn, tên vệ sĩ trung niên thiếu chút nữa khóc lên, vội vàng nói - Là như vậy, tầng ba dưới đất này tổng cộng có bốn phòng, cũng chỉ có bốn người chúng tôi canh giữ ở chỗ này, chúng tôi mỗi người canh một phòng, phòng tôi canh giữ chính là phòng nhốt người phụ nữ đó… Ồ không, là vị tiểu thư đó… Nếu muốn mở căn phòng đó, nhất định phải có vân tay và vân mắt của tôi mới có thể mở ra đấy… Tiêu Thần suy nghĩ vài giây, đem tên vệ sĩ trung niên này kéo dậy, trầm thấp quát: - Nhanh đi mở căn phòng kia ra, tao muốn mang người đi! - Được, ngài yên tâm, tôi lập tức mở ra! Tên vệ sĩ trung niên nào dám không theo, vội đi tới trước cửa căn phòng đầu tiên, đây là một cái cửa làm bằng kim hợp titanium, sức nặng và tính năng phòng trộm rất đặc biệt. Trên cửa phòng có một máy chỉ thị, tên vệ sĩ trung niên đầu tiên là đưa bàn tay dí lên màn hình tinh thể lỏng của máy quét, "Tích" một tiếng, trên màn hình hiện ra một loạt ánh sáng màu đỏ, vân tay của tên vệ sĩ trung niên đã thông qua được. - Mời nghiệm chứng vân mắt! Hệ thống cái cửa này khá tốt, một giọng nữ tuyệt vời bảo tên vệ sĩ trung niên tiến hành bước tiếp theo. Tên vệ sĩ trung niên nhìn thoáng qua Tiêu Thần, có chút sợ sệt nhỏ giọng nói: - Xin ngài, xin ngài đứng xa một chút, vì sự phân hình của vân mắt yêu cầu độ chính xác rất cao, bên cạnh nếu có cái gì che khuất, nó sẽ tự báo động đấy…. - Ừ. Tiêu Thần gật gật đầu, hướng một bên dịch hai bước, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tên vệ sĩ trung niên này, hắn không tin người này có thể dở trò gì ở ngay dưới mắt mình. Tên vệ sĩ trung niên thân thể khom xuống, đem ánh mắt áp vào máy quét, "Tích tích tích" máy quét lập tức phát ra thanh âm giòn tan, từng chuỗi ánh sáng màu đỏ hiện lên trên màn hình tinh thể lỏng. - Chúc mừng ngài, quét hình thông qua! Hệ thống phát ra tiếng vang thành công. - Mở cửa, ngươi đi vào trước! Tiêu Thần thấy thành công, liền ra lệnh tên vệ sĩ trung niên này đi vào trước, biết đâu ở trong gian phòng đó còn có cái cạm bẫy gì. - Được. Tên vệ sĩ trung niên vội vàng gật đầu, người phụ nữ trong gian phòng đó gã đã gặp qua hai lần, vẫn luôn bị hôn mê, hơn nữa có vẻ thần trí đều có chút không rõ rệt rồi, phỏng chừng cũng sẽ không có nguy hiểm gì, đẩy cửa phòng ra, đùi phải tên vệ sĩ trung niên bước đi vào. "BỤP~" tên vệ sĩ trung niên một giây trước còn cho là mình có cơ hội sống sót, nhưng một giây sau gã liền ngây ngốc, một sợi dây bạc quấn lên cổ của mình, lại một giây sau, cái đầu của gã đã rời khỏi cổ của mình, quay tròn lăn trên mặt đất. "Rầm" tên vệ sĩ trung niên chết không nhắm mắt ngã xuống, một thân ảnh từ trong phòng chui ra, một thân áo da màu đen, đầu có chút tán loạn, trên mặt còn dính một ít máu của tên vệ sĩ trung niên kia, đúng là hoa hồng Ngân Ti đã lâu không gặp. Hoa hồng Ngân Ti vừa mới ra khỏi phòng, thấy ngoài cửa phòng còn có một người đàn ông, không nói lời gì, là cái vòng tay bạc trên cổ tay phải lập tức hóa thành một dây bạc, hướng đầu Tiêu Thần quấn tới. - Là em! Tiêu Thần khẩn trương lui ra phía sau vài bước, ngăn cô lại! - Cậu là tiểu. . . Hoa hồng Ngân Ti nghe ra được thanh âm của Tiêu Thần, Tiêu Thần vươn một ngón tay chắn ở trước miệng mình, ra hiệu hoa hồng Ngân Ti đừng nói gì. Hiện tại Tiêu Thần vẫn trong bộ dáng tay súng bắn tỉa Trần Vượng kia, súc cốt công hắn vẫn chưa có tán đi, hắn cũng không muốn để những người kia nhận ra mình còn sống, ít nhất người bên Vương Thiết Lâm đều cho là mình đã bị chết. Biết hai người, Xà vương tạp và Xà vương vụ hiện tại cũng đi gặp Diêm La rồi, có thể làm cho bọn họ sờ không rõ đối thủ là ai, đương nhiên là một chuyện tốt. - Trước tiên đi theo em ra khỏi nơi này đã! Vương Thiết Lâm phỏng chừng lập tức sẽ chạy tới đấy! Tiêu Thần kéo tay hoa hồng Ngân Ti, hai người chạy ra khỏi tầng hầm ngầm thứ ba.