Đi ra khỏi phòng làm việc, Tô Nhan tựa vào vách tường thở phào nhẹ nhõm, mi tâm nhíu lại thật chặt, lời vừa nãy là có ý gì?

Tò mò với cô? Cô có gì đáng để cô ta tò mò chứ?

Chỉ bởi vì cô quen cái người đàn ông không tính là quen kia?

Không đúng, trên người cô có một thứ đủ để tất cả mọi người tò mò, đó chính là thân phận trên luật pháp của cô.

Vợ Trình Tự Cẩm...

Nếu chuyện này bị người khác biết...

Tô Nhan lắc đầu, cô không dám suy nghĩ tiếp nữa, cô cũng tin chắc, cô sẽ không tiếp tục dính dáng gì tới người đàn ông kia nữa, hôm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, thế nên khi gặp anh ta cô mới hoàn toàn bị rối loạn như vậy.

"Tô Nhan, cô có đầu óc hay không, có thể làm được việc hay không?"

"Tô Nhan, cô lấy cho tôi ly nước."

"Tô Nhan, sao cô lại chậm chạp thế hả? Có muốn làm việc nữa hay không?"

"Tô Nhan, cô có não hay không thế, tôi cần cà phê đá, cô cầm ly nóng như thế muốn làm tôi phỏng chết hay sao?"

Tô Nhan mệt lả cả người, cả ngày bị người ta xem như chân chạy vặt, hơn nữa còn không làm được việc gì khiến Bạch Khuynh hài lòng, cả những người trong tổ quay phim cũng không dám nói chen vào, chỉ đứng nhìn Tô Nhan bị Bạch Khuynh sai bảo.

Nếu như một lần hai lần thì còn không để ý, nhưng lần này không biết đã là lần thứ bao nhiêu rồi, dù có ngu thì cũng biết Bạch Khuynh đang dạy dỗ tiểu trợ lý của cô ta.

Tô Nhan nắm chặt hai quả đấm, cúi đầu nhận lỗi lần nữa: "Thật xin lỗi, là do tôi nhớ nhầm, tôi sẽ đi mua lại."

Bạch Khuynh nhìn khuôn mặt lạnh nhạt không chút nóng giận nào của Tô Nhan, không nhịn được ném ly cà phê vào người cô, cũng không quan tâm cô có bị phỏng hay không.

"Được rồi được rồi, cô cách tôi xa một chút, nhìn thấy cô là tôi đã phiền rồi."

Mặc dù ngay lúc cô ta ném cà phê vào người mình, Tô Nhan đã nhanh chóng tránh đi nhưng cánh tay vẫn bị phỏng, nổi lên vài điểm đỏ.

Nhưng cô vẫn gật đầu nhận lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi..." Nói xong, cô lách qua đám người vây xem đi vào phòng vệ sinh, dùng nước rửa cánh tay bị phỏng của mình.

Những thứ này không đáng là gì, cô có thể nhịn được, cái cô không thể nhịn được… là phải đói bụng, phải ngủ ngoài đường...

Cho nên, dù có mệt mỏi, khổ sở đến mức nào cô cũng có thể kiên trì, mấy năm nay cô đều trải qua như thế, cô đã không còn là cô công chúa được ba mẹ bảo vệ nữa rồi.

Cô cần phải tay làm hàm nhai, tự nuôi mình học đại học, đọc sách...

Lúc ở nhà cô mình cô đã làm phiền cô ấy không ít, nên mỗi tháng cô đều gửi chút tiền qua bưu điện, công ơn nuôi dưỡng thì không thể quên.

Cho nên, dù sau này Bạch Khuynh có hành hạ cô thế nào, cô cũng sẽ thờ ơ, chỉ cần cô ấy phát lương đúng hạn, chạy nhiều một chút, bị mắng chửi một chút thì có sao đâu?

Suy nghĩ, hình như đã sắp đến ngày phát lương, Tô Nhan cong môi cười cười, tắt vòi nước, nhìn cánh tay đã bớt sưng đôi chút, nhẹ giọng nói.

"Không sao, về nhà bôi thuốc một tí là tốt thôi."

Đến khi cô bước ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn mấy nhân viên đang làm việc, cô vẫn tươi cười chào hỏi như cũ.

"Đến giờ tan sở rồi, hẹn gặp lại."

"Tạm biệt." Nhìn bóng lưng của Tô Nhan, mấy người nghị luận.

Tô Nhan không chút để ý, sự lộn xộn trong cái ngành này cô cũng đã thấy rồi, cô có thể như vậy đã là rất tốt, Bạch Khuynh nói rất đúng, tiền lương cô ấy phát cho cô quả thực rất cao, tiền lương làm cho cô ấy một năm cũng đủ cho cô chi trả chi phí đi học ba năm ở nước ngoài.

Ra khỏi hiện trường, cô lui về phía sau mấy bước, núp sau một cây cột, nhìn Bạch Khuynh bước lên xe, trong nháy mắt ngay khi Bạch Khuynh mở cửa, cô nhìn thấy rất rõ, người kia là Trình Tự Cẩm.

Mặc dù chỉ là một bên má, nhưng cô sẽ không nhận lầm...

Sao có thể khẳng định như thế? Có lẽ bởi vì cô không thể quên được cảnh tượng của mấy năm trước.

Nhìn chiếc xe từ từ rời đi, Tô Nhan bước ra khỏi cây cột, nhìn chằm chằm về phía chiếc xe rồi xoay người đi về hướng ngược lại, đến một trạm xe buýt cách đó không xe, lên xe buýt về nhà.