Tô Nhan chạy một mạch ra khỏi quán bar, ôm ngực dựa vào bồn hoa bên cạnh thở hổn hển, hai mắt nhắm chặt.

Trời ơi má ơi, cô không phải đang nằm mơ chứ?

Thật sự là anh ta, Trình Tự Cẩm...

Xoay người lại, ngẩng đầu nhìn tầng trên của quán bar, cô ra sức lắc đầu.

"Không sao, đây chẳng qua chỉ là một bản nhạc đệm, nhạc đệm mà thôi..." Nói xong, Tô Nhan liền chặn một chiếc taxi rời đi.

Cô cho rằng đây chỉ đơn giản là một bản nhạc đệm, lại không nghĩ tới bản nhạc này chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Nhưng đêm đó cô vẫn không ngủ ngon giấc, sáng hôm sau tỉnh dậy quả nhiên là phải vác hai vành mắt đen ngòm đến công ty, vừa bước tới cửa cô đã nghe thấy có người gọi tên mình.

"Nhan Nhan, sáng nay thiên hậu Bạch đến công ty ký hợp đồng, kêu cô đến thì lập tức đến gặp cô ấy."

Tô Nhan ngẩn người, sau đó gật đầu một cái, nói: "Được, tôi biết rồi, cảm ơn."

"Không có gì."

Tô Nhan gật đầu một cái, vội bước tới phòng làm việc, nhưng trong lòng lại có chút khẩn trương, cô biết, chắc chắn Bạch Khuynh sẽ ép hỏi cô chuyện tối qua.

Mà cô, nếu còn muốn giữ được chén cơm này, thì nhất định phải cho cô ấy một lời giải thích hợp lý.

Mặc dù cô hoàn toàn, vốn không cần phải giải thích chuyện riêng của mình với bất cứ ai cả...

Hít sâu một hơi, cô gõ cửa một cái rồi đẩy cửa bước vào, nhìn Bạch Khuynh đang ngồi trên sô pha vừa xem tạp chí, vừa thưởng thức cà phê, cúi đầu khẽ nói.

"Bạch tiểu thư, cô tìm tôi?"

Bạch Khuynh quay đầu nhìn cô gái đang cúi thấp đầu, khóe môi cong lên, đặt tách cà phê xuống, nhẹ nói: "Tô Nhan, cô đến rồi, tới đây ngồi đi."

Tô Nhan mấp máy môi, cuối cùng vẫn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Bạch Khuynh một cái, sau đó lại cúi đầu, vờ như không thấy ánh mắt quan sát của cô ta.

"Bạch tiểu thư, cô tìm tôi có chuyện gì không? Nếu là chuyện công việc, tạo hình của cô hôm nay tôi đã..."

"Tô Nhan, cô là người thông minh, tôi tìm cô vì chuyện gì, cô biết mà đúng không?" Bạch Khuynh khẽ cười một tiếng, cắt ngang lời cô.

Tô Nhan nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Khuynh, nhẹ giọng mở miệng hỏi: "Bạch tiểu thư muốn nói gì với tôi?"

Thân hình mảnh khảnh của Bạch Khuynh khẽ nhích tới gần sô pha, nhìn cô với vẻ chất vấn: "Rốt cuộc cô và Cẩm có quan hệ thế nào?"

Tô Nhan chớp chớp mắt, nhìn Bạch Khuynh, liếm đôi môi đỏ mọng nói: "Bạch tiểu thư, tôi và tổng giám đốc Trình thật sự không có quan hệ, xin cô hãy tin tôi."

Nghe vậy, Bạch Khuynh khẽ cười một tiếng, như là cười nhạo, đôi mi thanh tú của Tô Nhan hơi nhíu lại, nhưng vẫn ngồi yên bất động.

"Không có quan hệ? Tô Nhan, cô đang lừa con nít sao? Nếu quả thật không biết, sao cô biết anh ấy họ Trình, sao biết anh ấy là tổng giám đốc?"

Tô Nhan nghe nói, trong lòng trầm xuống. Đúng vậy, nếu quả thật là không biết, vậy bây giờ nên trả lời thế nào đây?

Cô cúi đầu nhìn hai đầu gối mình, tự hỏi...

"Tô Nhan, cô ở cạnh tôi đã một năm, cô là trợ lý ở cạnh tôi lâu nhất, chẳng lẽ cô cũng muốn đi sao? Cô phải biết, tiền lương tôi cho cô là bao nhiêu." Bạch Khuynh bắt đầu dùng ngôn ngữ sắc bén đễ công kích cô.

Tô Nhan nhìn chằm chằm đầu gối mình, dĩ nhiên là cô biết, nếu không phải vì tiền lương cao, cô sao có thể lực chọn từ bỏ mộng đẹp của mình mà ở lại làm trợ lý bên cạnh cô ta chứ?

"Bạch tiểu thư, tôi và tổng giám đốc Trình thật sự không có bất cứ quan hệ gì, tôi chỉ mới gặp anh ta một lần mà thôi, sao có thể có quan hệ gì được chứ, hơn nữa, nếu chúng tôi thực sự có quan hệ gì đó, hôm nay tôi cũng đã không ngồi ở đây, không phải sao?"

"Cô..." Bạch Khuynh nghe thấy, sắc mặt đen xuống, nhìn Tô Nhan vẫn đang cúi đầu, cuối cùng cười lên.

"Được lắm, yên tâm, tôi sẽ không sa thải cô, cô khiến tôi có chút tò mò với cô rồi đó, cô đi ra ngoài đi, buổi chiều tôi còn phải diễn ngoại cảnh nữa."

"Vâng, Bạch tiểu thư, vậy để tôi ra ngoài trước." Tô Nhan đứng lên chào tạm biết, sau đó rời đi.