“Có người đã từng nói trên đời này sự nhục nhã nhất dành cho một tiểu thư quý tộc chính là bị in ấn hình nô lệ, gái điếm trên cơ thể, ta thấy quả thật không sai, Thiên Khải ngươi nói xem, đúng không?” Chu Thiến thở dài, suy tư.

Nguyên Thiên Khải liếc nhìn Ung Cát biết Chu Thiến định làm gì. Phân phó một tiếng với thuộc hạ, đau đầu suy nghĩ cách giải quyết chuyện này cho thỏa đáng. Còn Ung Cát đau đớn vặn vẹo cơ thể, tâm trí mơ hồ.

Những người hộ vệ nhận được phân phó bắt đầu đun sắt nóng có kí hiệu dành cho nô lệ, gái điếm. Ung Cát thần trí đang mơ hồ sắp ngất thì cảm thấy có một vật nóng bỏng in lên khuôn mặt cô, cô tỉnh táo lại hét lớn thảm thiết.

Mùi thịt cháy khét tỏa ra khắp nơi. Dấu ấn ấy như khắc đến tận xương tủy của Ứng Cát.

Chu Thiến phân phó đem Ung Cát đi tắm rửa lại cho sạch sẽ.

Ung Cát sau khi tắm sạch sẽ bị bỏ vào một thùng gỗ đầy rắn. Những con rắn thấy cô như kẻ thù không đội trời chung nhanh chóng cuốn lấy cô siết thật chặt, chúng dung răn nanh của mình cắn, xé từng nấc thịt trắng trẻo của cô.

Ung Cát bị một con rắn quấn ngay cổ khiến cho cô hít thở không thông huống chi la hét, kêu cứu.

Chu Thiến cũng không muốn Ung Cát chết, một chút giáo huấn như vậy là đủ.

Ung Cát được kéo ra khỏi đám rắn liền ngất đi.

“Cho cô ta uống đi.” Nguyên Thiên Khải cầm một viên thuốc đưa cho thuộc hạ.

Thuốc này khó khăn lắm anh mới xin Hiểu Bằng cho bây giờ lấy ra 1 viên cho Ung Cát uống, anh cảm thấy thật đau lòng.

Sau một phút, đôi mắt xinh đẹp của Ung Cát trở nên ngây ngốc, thần trí không ổn định, cứ a a hi hi, cười khúc khích.

Chu Thiến ném Ung Cát cho đám nam nhân xấu xi kia rồi thỏa mãn bỏ đi.

Ung Cát bị hành hạ thêm vài tiếng đồng hồ mới được Nguyên Thiên Khải ném trở về Ung gia.

Ung gia chủ cùng Ung phu nhân vô cùng phẫn nộ ra lệnh điều ra sự việc ai dám ra tay với tiểu thư Ung gia. Nhưng tìm kiếm điều tra đều vô vọng. Ung Cát được đưa vào bệnh viện điều trị các vết thương. Qua một thời gian các vết thương từ từ kết vẩy nhưng thần trí cùng kí ấn trên khuôn mặt của Ung Cát không thể nào trị hết.

Từ lúc đó bất kỳ nữ nhân nào lại gần ve vãn Trịnh Phàm đều bị Ung Cát hành hạ đến chết đi sống lại bị bức đến điên.

Trong giới quý tộc ôn ào lên tiếng nhiều gia tộc kết thành liên minh muốn tìm kẻ phía sau màn. Nguyên Thiên Khải lại đau đầu giải quyết, anh nghiến răng hận Chu Thiến, hận Tứ muội khống.

Anh có vài lần lên tiếng cảnh cáo Chu Thiến ngừng việc này lại nhưng tất cả đều bị sự lãnh đạm của Chu Thiến đánh bay.

“Tứ gia nói tôi làm việc cho anh ta thì anh ta trả tiền lương cho tôi.”

Nguyên Thiên Khải gào thét, tố cáo Tứ muội khống lạm dụng sức lao động với Tiểu Y, anh đòi tăng lương, đòi ngày nghỉ. Tiểu Y liếc nhìn bộ dạng lao lực đến nỗi cơm không ăn nổi, hai mắt thâm quần của Nguyên Thiên Khải chẳng thèm quan tâm, để lại một câu rồi bỏ đi.

“Không phải cậu chơi gái nhiều quá không đủ tinh lực à, để vài ngày nữa tớ nói với Hiểu Bằng cho cậu vài viên thuốc.”

“Không phải chơi gái, đây là bị các cậu hành hạ a.” Nguyên Thiên Khải đứng dậy chặn đường Tiểu Y gào thét.

“Không chơi gái? Vậy là cậu chơi trai hả?” Tiểu Y vòng qua Nguyên Thiên Khải đi xuống bếp.

“…”

“Nhìn bộ dạng của cậu chắc làm thụ hả, chậc chậc bị hành hạ đến nỗi vậy, để vài ngày nữa tớ nói với Hiểu Bằng cho cậu vài viên thuốc.” Tiểu Y nhớ đến bộ dạng lao lực của Nguyên Thiên Khải cảm thấy đau lòng giùm cậu ta.

“…”

Nguyên Thiên Khải ôm mặt chạy ra khỏi biệt thự. Các cậu đều không phải con người mà.