“Cô thật muốn trả thù cô ta bằng cách đó hả? Chỉ đơn giản như vậy?”

Ung Cát quay đầu nhìn về phía Nguyên Thiên Khải, cô giật mình nhìn người đàn ông có nét tương tự Trịnh Phàm. Sao có thể, sao có thể? Không phải hắn đã chết rồi sao?

“Thì sao? Chuyện này Tứ gia cho tôi quyền xử lý, anh đừng xen vào.”

Nguyên Thiên Khải bĩu môi. Hừ, tôi mới không thèm xen vào chuyện của cô thì có.

“Ung Cát, không phải cô rất thích làm chuyện đó sao? Ngày ngày vào quán bar tìm tình nhân, tôi thật không hiểu sức đâu mà cô cày cấy mỗi ngày. A hôm nay cô chưa làm nha nhưng mà không sao, Ung Cát cô phải cảm ơn tôi vì hôm nay cô không cần phải đi quyến rũ đàn ông.”

Ung Cát không hề chớp mắt, một đám nam nhân khuôn mặt xấu xí đến cực điểm đi đến, cỡi dây trói cho cô rồi điên cuồng xé quần áo của cô, điên cuồng xoa nắn, nhấm nháp thưởng thức cô. Tiếng la hét của Ung Cát như vang vọng đến tận nóc nhà.

“Thật tiện nghi cho cô, người đâu đem kim châm với những cái khuy tai đến.”

Những người hộ vệ bày kim châm ra, cưỡng ép xỏ từng cái khuy tai lên từng bộ phận nhạy cảm của Ung Cát, máu tươi chảy không ngừng tạo thành những chấm đỏ trên khắp sàn nhà. Ung Cát đau đến ngất, cô thật không ngờ Chu Thiến dám làm vậy với cô. Trông nháy mắt trên cơ thể Ung Cát vô số vết thương của kim châm.

Những người đàn ông xấu xí không vì vết thương trên cơ thể Ung Cát mà né tránh, bọn họ nhường như là hóa thân của bọn dũ thú thấy máu, vết thương của Ung Cát thì càng hưng phấn điên cuồng hành hạ cô.

Ung Cát cảm thấy bản thân đau đớn vô cùng, ở phía dưới nơi nụ hoa của cô co giật liên tục, bị một đám đàn ông như dã thú lần lượt dùng cây gậy dài của họ mạnh mẽ đẩy vào nơi u mật tối tăm của cô. Cảm giác vừa thoải mái vừa đau đớn đan xen. Đây là lần đầu tiên có người mang đến cho cô cảm giác sung sướng đến như vậy.

Trong bong đêm, nụ cười của Chu Thiến tựa như một đóa hoa anh túc, u ám mà xinh đẹp, phất tay bảo đám nam nhân đó lùi ra. Cho Ung Cát thỏa mãn như vậy đủ rồi bây giờ mới tới lúc tra tấn hành hạ cô ta.

Đám nam nhân đó đang cao trào thì bị Chu Thiến đuổi ra có chút bất mãn không muốn đi.

“Một chút ta đưa nàng ta cho các ngươi tiếp tục chơi đùa, còn bây giờ thì ra ngoài.” Chu Thiến lạnh giọng nói.

Ung Cát mệt mỏi đau đớn nằm nơi đó, cô bị những hộ vệ đỡ đứng dậy đối mặt với Chu Thiến.

“Thời xa xưa, các tiểu thư nhà quyền quý họ thường bó chân để cho bản thân mình đẹp hơn, liễu yếu đào tơ trước mặt nam nhân khiến bọn nam nhân yêu họ hơn, Ung Cát cô luôn đi quyến rũ đàn ông lại là con nhà quyền quý chắc cô cũng nên thử bó chân xem kết quả có như trong sách nói không?”

Ung Cát cố gắng vùng vẫy, la hét nhưng tất cả đều muộn.

Con dao nhỏ đâm xuống bàn chân Ung Cát, từng mảnh sứ nhỏ ép vào từng ngón chân cô. Đau đớn không thể tả, cô mở miệng cầu xin nhưng không ai để ý đến cô.

Nguyên Thiên Trạch mở hai mắt to nhìn Ung CÁt đang gào to thét lớn, trong lòng hơi động. Anh không nghĩ Chu Thiến còn trò này, hành hạ kiểu này Ung Cát chỉ có con đường chết. Anh thở dài, Chu Thiến thì sung sướng hành hạ Ung Cát còn anh phải đi dọn đường giùm cô.

Nghe từng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp gần như đã không còn là tiếng người, nó còn thảm hơn cả tiếng của những con heo khi bị giết. Tất cả chỗ những vết thương của Ung Cát đầu bôi mật lên, những đàn kiến, sâu bọ lần lượt được thả lên những vết thương bôi mật. Cảnh tượng rất đáng sợ, tất cả những người trong phòng trừ Nguyên Thiên Khải và Chu Thiến đều trắng bệch cả mặt.