2.

Trình Dương, 5 tuổi, học mẫu giáo, lớp mẫu giáo bé hoa hướng dương (gạch bỏ), giờ phút này đang lạc lối trên con đường theo đuổi tự do.

Sao ba còn chưa tới vậy?

Bạn nhỏ Trình Dương co ro vùi người ngồi trên ghế ở quán thịt nướng gần nhà, cầm xiên thịt lợn giá 5 đồng gặm từng chút một.

Ài, thịt lợn năm nay đắt thật! Những người không mua nổi phải làm sao đây? Cậu bạn nhỏ buồn lo vậy đó.

Vào một ngày mùa đông giá rét, Trình Dương được viện trưởng trại trẻ mồ côi phát hiện. Ngay ngoài cửa trại, lúc phát hiện tã lót vẫn còn sót lại chút ấm áp, nhưng không để lại bất kỳ tín vật gì.

Bé bị vứt bỏ.

Trình Dương rất thông minh, vượt xa những đứa trẻ đồng lứa khác.

Nhưng Thượng đế sẽ luôn đóng lại một cánh cửa với những thiên tài như vậy, cuộc sống tại trại trẻ mồ côi năm xưa làm Trình Dương quá thiếu thốn cảm giác yêu thương, đối với một đứa trẻ sáng dạ tình cảm dồi dào như bé mà nói thì giống như một loại giày vò hơn.

Lúc nhìn thấy tình tiết một bạn nhỏ sau khi bỏ nhà ra đi được tìm về thì được người lớn trong nhà đối xử như bảo bối trên tivi, với sự ngây thơ hồn nhiên của trẻ con, Trình Dương quyết định thử một chút.

Nhưng rốt cục thì bé chưa từng bị xã hội vùi dập, cũng chưa từng tiếp xúc với người trưởng thành dơ bẩn bỉ ổi. Bé cũng không biết rằng một đứa trẻ 5 tuổi xuất hiện một mình tại quán thịt nướng người qua lại tốt xấu lẫn lộn có bao nhiêu cám dỗ.