Sau khi về đến nhà, không ngoài dự liệu cô bị Triệu Ngọc Trân mắng một trận, còn bị bắt đi cho gà vịt ăn. Chu Tiểu Vân hận nghiến răng nghiến lợi nhìn Nhị Nha được mẹ ôm trong lòng một cái, cảm thấy điều tồi tệ nhất trong thời thơ ấu của cô một nửa là do nó mang lại.

Nhị Nha tuổi còn quá nhỏ, không biết suy nghĩ trong lòng chị gái, cảm thấy mỹ mãn khi nằm trong lòng mẹ, còn cười khanh khách. Mẹ Ngọc Trân rất yêu thương con gái út, dỗ dành như bảo bối.

Gà vịt được nhốt riêng trong cái lều nho nhỏ. Mọi người ở nhà mái tranh nên lều không có gì đáng chú ý. Chỉ là túp lều cỏ lụp xụp. Một gian nuôi hơn mười con gà, một gian nuôi hai mươi mấy con vịt, gian lớn nhất nuôi hai con lợn béo múp.

Trứng gà và trứng vịt được mang ra chợ bán lấy tiền để mua củi gạo dầu muối và đồ lặt vặt trong nhà. Heo nuôi cả năm là nguồn thu nhập chính của gia đình. Vì thế, ở nhà họ Chu, cho gia súc ăn no còn quan trọng hơn cho con cái ăn.

Trong lòng Chu Tiểu Vân biết rõ đây là chuyện quan trọng nên lấy thức ăn mẹ đã chuẩn bị sẵn đi vẩy cho gà ăn. Bởi vì tiền chi tiêu trong nhà chủ yếu dựa vào hơn mười con gà mái này, để cho gà đẻ nhiều trứng, Triệu Ngọc Trân cho gà ăn rất đầy đủ. Một ngày ba bữa bà ra sau nhà bắt sâu cho chúng ăn, còn đúng giờ hơn cho anh em Chu Tiểu Vân ăn cơm.

Ban đầu trong nhà có hơn bốn mươi con vịt nay chỉ còn hai mươi mấy con. Vịt không quý bằng gà, vì trứng vịt hơi tanh nên người mua trả giá thấp hơn, cho ăn cũng kém hơn một chút, mỗi ngày chỉ cho ăn hai lần, sau đó thả ở cái hồ gần đó.

Chăn vịt là việc của Chu Tiểu Vân, Đại Bảo cùng lắm là chạy theo cô đến hồ rồi không thấy bóng dáng, thân thể Tiểu Bảo không tốt, Nhị Nha còn nhỏ, cho nên trách nhiệm nặng nề này rơi xuống đầu cô.

Cho gà ăn xong, không đợi mẹ nhắc, cô tự giác cầm gậy trúc dài lùa vịt ra khỏi cửa. Nhất thời, vịt bay vịt nhảy vịt gọi vịt nháo, vô cùng náo nhiệt.

Triệu Ngọc Trân hết sức vui mừng, dùng ánh mắt thưởng thức nhìn con gái, nghĩ thầm cuối cùng đã có đứa hiểu chuyện, sau này sẽ dạy Đại Nha làm việc nhà.

Nếu Chu Tiểu Vân biết mẹ nghĩ gì chắc sẽ tức hộc máu, bây giờ cô vừa hồi tưởng lại những chuyện xảy ra lúc nhỏ vừa đi về phía hồ nước có từ lâu đời.

Phía trước là đàn vịt, Chu Tiểu Vân nhàn nhã đi đằng sau, thỉnh thoảng có con vịt chạy loạn, cô dùng cây gậy trúc vụt vụt bắt nó đi về phía trước. Cũng may vịt được nuôi thả đã quen, ít nhiều tự quen đường, thực ra không phải việc gì quá vất vả.

Đi khoảng tám, chín phút thì tới hồ nước đầu thôn. Đàn vịt không cần lùa, tự động xiêu xiêu vẹo vẹo nhào xuống nước, đầu chúi xuống tìm con tôm, con tép nhỏ trong hồ.

Hồ nước này rất lớn, diện tích khoảng vài mẫu. Trong hồ có rất nhiều cá tôm nhỏ, thỉnh thoảng có người bắt được con cá hơn ba cân trong hồ. Nhiều gia đình thường xuyên thả vịt trong hồ này.

Xung quanh hồ là một cánh rừng lớn, Chu Tiểu Vân nhớ rất rõ hồi nhỏ cô thích nhất là được vào rừng chơi, trong rừng có rất nhiều quả dại ngon khiến cho lũ trẻ quên cả đường về.

Mấy đứa con trai to gan, nghịch ngợm thích trèo cây móc trứng chim, dùng ná tự chế bắn chim, thỉnh thoảng bắn trúng một con chim sẻ nhỏ cũng có thể khiến cả bọn reo hò ầm ĩ, vừa được ăn ngon một bữa vừa thành anh hùng trong mắt những đứa trẻ khác.

Xa xa là cánh đồng lúa trải dài tít tắp, lúc này lúa đã chín vừa cao lại dày, gió thổi qua, cánh đồng nhấp nhô như sóng biển.

Nhìn hồ nước trong suốt, đồng cỏ xanh ngắt, loài hoa dại hồng hồng xanh xanh không biết tên, bầu trời trong xanh, cây cối um tùm, Chu Tiểu Vân không khỏi than thở: đúng là thời kì không có ô nhiễm môi trường! Hơn hai mươi năm sau, nơi đây sớm bị thay thế bởi một hệ thống nhà xưởng, hồ nước trong xanh hoàn toàn biến mất.

Sớm quen sống ở thành phố ngập tràn khói bụi từ khí thải xe cộ, trên đường tràn ngập rác thải sinh hoạt, không còn thấy hoa cỏ, chỉ có xi măng, bây giờ Chu Tiểu Vân cảm thấy mình như ở trên thiên đường.

Cô ngồi cạnh hồ nước, hưởng thụ sự thoải mái chưa từng có trong đời. Kiếp trước cô bận chăm con, nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo, bao lâu rồi chưa được ngồi xuống thoải mái nghỉ ngơi như vậy. Giờ khắc này, không có cuộc sống vất vả, không có trọng trách nặng nề, chỉ có chính cô.

Chu Tiểu Vân âm thầm thề: phải sống một cuộc sống cho ra sống, sẽ không phạm phải sai lầm cũ! Mà cuộc sống mới, bắt đầu từ hai tháng sau – lúc khai giảng năm học mới!

Cô muốn đi học sớm, kiếp trước cô ở nhà trông hai em chăn vịt đến năm tám tuổi, nếu đi học sớm hai năm, cô có thể tự mình xin một công việc tốt.

Cẩn thận phân tích sâu hơn, trước hết vấn đề cô cần giải quyết chính là cửa ải của cha mẹ. Chỉ khi được cha mẹ cho phép, cô mới có thể bước đi bước đầu tiên trong cuộc sống tốt đẹp sau này.

Quyết định thế đi, hôm nay về nhà cô sẽ xin được đi học, dù cha mẹ phản đối thế nào, cũng phải đạt được nguyện vọng này.