Trước cửa trường thi đang rất nhốn nháo, nhưng tiếng hô của Đỗ Thu Nương quá to đã khiến cả đám người đều quay đầu nhìn lại.

Phạm Trường An vội vàng chạy ngược trở về bên cạnh Đỗ Thu Nương, lo lắng kêu “Thu Nương, Thu Nương nàng sao vậy?”

Đỗ Thu Nương không dám thở mạnh, kiềm chế hô hấp, chỉ biết khóc thầm: chọn chỗ ngã không đúng, vừa lúc có một cục đá nhỏ nằm đó, đập ngay đầu gối, đau chết nàng rồi! Nhưng nàng đã không còn thời gian để chọn chỗ, phải lập tức hành động, có thể kéo dài thời gian được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu thôi.

Thật ra, nàng đang đánh cuộc!

Đời này, nhiều việc đã diễn tiến không giống đời trước, nhưng cái tên Triệu Tấn này nàng lại nhớ rất rõ ràng. Trong ký ức của nàng, quan chủ khảo lần này không phải Triệu Tấn, và đây cũng là kì thi Trương Nguyên Bảo thuận lợi đậu Cử nhân. Năm sau triều đình lại mở ân khoa, quan chủ khảo vùng Kiến Châu mới là Triệu Tấn. Nàng nhớ rõ cái tên này là vì năm đó, Kiến Châu lộ ra một án gian lận trong kì thi với quy mô lớn nhất từ trước tới nay, quan chủ khảo Triệu Tấn và mấy giám khảo còn lại công khai nhận hối lộ, trong đám thí sinh thi đậu có mấy người vốn học hành rất tệ, khiến nhiều thí sinh không phục làm ầm ĩ lên mới lộ chuyện ra.

Ở Đại Tề, nếu có gian lận trong thi cử, nhẹ thì bị hủy bỏ tư cách tham dự khoa cử mãi mãi, hơn nữa tôn tử ba đời tiếp theo cũng không được tham gia; nặng thì giao cho Hình bộ xử lý, thậm chí có thể sẽ bị giam cầm cả đời.

Án gian lận năm đó liên lụy rất rộng. Thánh thượng tức giận, hạ lệnh nghiêm khắc trừng trị những người liên quan. Cuối cùng, Triệu Tấn và mấy giám khảo khác đều bị xử trảm, hơn một trăm người dính líu cũng bị tịch thu gia sản, đày đi biên ải các kiểu. Trong số các thí sinh thi đậu của Kiến Châu, người vô cớ bị chết mà chẳng biết tại sao chết càng không phải số ít.

Khoảng thời gian đó, mỗi ngày Trương Nguyên Bảo đều lảm nhảm bên tai nàng, nói hắn may mắn không có tham gia lần thi này, nếu không nàng đã thành quả phụ mất rồi.

Đời trước Trương Nguyên Bảo may mắn, nhưng đời này, tận mắt nhìn thấy Phạm Trường An có thể sẽ phải gặp chuyện liên quan tới mạng sống, sao nàng có thể không lo lắng?

Đỗ Thu Nương vừa rùng mình, Phạm Trường An đã lập tức ôm nàng đi tới bên đường, tự hỏi “Hay là trận cảm lạnh vừa rồi còn chưa dứt? Đang yên đang lành sau lại ngất đi?”

Đỗ Thu Nương vờ như không nghe thấy, vẫn nhắm mắt, kêu một tiếng thê thảm, “Tướng công, thiếp khó chịu quá….”

Thời gian thí sinh vào trường thi tất nhiên đã được quy định rõ ràng, tới canh giờ quy định, sẽ phải đóng cổng. Lý Nhiên thấy mọi người đã vào hết rồi, bèn kêu to “Trường An, sắp đóng cổng rồi, huynh mau tới đây đi!”

Phạm Trường An do dự, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu chảy dọc theo hai bên thái dương của hắn. diễn.đàn/lê,q;uý,đô;n Nếu lúc này hắn đi vào, ai sẽ lo cho Thu Nương? Hắn không thể để nàng một mình được. Nhưng nếu hắn không vào, lời hứa sẽ đậu Cử nhân với nàng làm sao thành hiện thực?

Những người khác đã lần lượt vào hết, gã sai vặt nhà Lý Nhiên cũng thúc hắn đi vào. Lý Nhiên lại vội chạy tới bên cạnh Phạm Trường An nói “Trường An, huynh mau vào trường thi với ta đi! Cứ để tẩu tử cho gã sai vặt nhà ta chăm sóc, sẽ không có chuyện gì đâu! Cổng sắp đóng rồi, bây giờ không vào thì ba năm nữa mới được vào lại, nếu sau này tẩu tử biết huynh vì tẩu tử mới không đi thi thì sẽ cắn rứt biết bao nhiêu?”

Phạm Trường An thấy lời Lý Nhiên cũng có lý, đã hơi dao động. Đỗ Thu Nương thầm than: không ổn, lập tức quơ quàng bắt lấy ống tay áo của Phạm Trường An, rên, “Tướng công, thiếp khó chịu quá, thiếp muốn uống nước….”

Phạm Trường An nghe vậy càng do dự hơn. Cuối cùng, hắn lắc đầu nói với Lý Nhiên, “Nương tử ta đang khó chịu trong người, ta phải mang nàng về nghỉ ngơi. Lý huynh mau vào trong đi!”

Lý Nhiên mắng nhỏ một tiếng “Ngươi đúng là tên ngốc!” rồi lập tức chạy ngược về phía cổng trường thi. Lúc này cổng trường thi đang chậm rãi đóng lại ngay trước mặt hắn. Khi hắn tới nơi thì nó đã hoàn toàn khép chặt. Hắn muốn đi vào, nhưng tất nhiên, thị vệ canh cửa nhất quyết không cho.

“Khốn kiếp!” Lý Nhiên nhổ một ngụm nước bọt mắng. Gã sai vặt nhăn mặt như trái khổ qua than thở, “Công tử, nô tài biết ăn nói với lão gia thế nào đây?”

“Dù sao phụ thân cũng biết ta không có khả năng thi đậu, cứ coi như tới Kiến Châu chơi mấy ngày cho mở mang tầm mắt đi!” Lý Nhiên lại nhổ một ngụm nước bọt nữa cho bỏ tức, rồi đi tới bên cạnh Phạm Trường An nói “Huynh xem, lần này thì huynh là thằng ngu, còn ta là thằng điên! Đều không đi vào!”

“Thật xin lỗi!” Phạm Trường An áy náy nói. Lý Nhiên lại không hề để tâm, đáp, “Không sao, dù sao phụ thân ta cũng không trông mong ta có thể thi đậu lần này. Giờ mau đưa tẩu tử về nhà hữa bệnh mới là việc quan trọng nhất!”

Lý Nhiên nói xong, nhìn Đỗ Thu Nương đang tựa vào ngực Phạm Trường An, hai mắt nhắm nghiền, nhưng lông mi vẫn nhẹ nhàng lay động, hình như vẫn chuyển động con ngươi. Hắn thầm than: nữ nhân quả nhiên đều là ‘họa thủy’, ngọn nguồn của tai họa, mà nam nhân yêu phải nữ nhân ‘họa thủy’ lại càng xui xẻo hơn! Có điều, hắn vẫn có chút hâm mộ hai người trước mắt này, ít ra người ta có đôi có cặp, còn hắn vẫn cô đơn một mình.

Phạm Trường An đưa Đỗ Thu Nương về nhà, sắp xếp ổn thỏa cho nàng xong, định đi mời đại phu tới khám thì Lý Nhiên đã nhanh nhẹn kêu gã sai vặt nhà hắn đi trước. Phạm Trường An lại không ngừng bận rộn nào vào bếp nấu chè đậu đỏ, nào bưng nước nóng lau người cho nàng, vội tới vội lui khiến Lý Nhiên đang ngồi thảnh thơi trong sân phải lắc đầu cảm thán Phạm Trường An đúng là nô lệ của thê tử.

Trong phòng, Đỗ Thu Nương chậm rãi mở mắt ra. Nàng vốn chỉ đánh cuộc tương lai của Trường An, không ngờ lại kéo theo cả Lý Nhiên. Là ngoài ý muốn, hay cũng là ý trời?

Sau khi Phạm Trường An vào cửa, Đỗ Thu Nương lập tức nhìn hắn chằm chằm, hồi lâu mới nói “Trường An, ta hại chàng không thể tham gia cuộc thi…”

Phạm Trường An dịu dàng vuốt tóc Đỗ Thu Nương, cười nói “Ta mới phải là người có lỗi đây này, không dự thi, không đậu Cử nhân, nàng bỏ ta thì sao?”

“Không sợ, năm sau sẽ có cơ hội!” Đỗ Thu Nương buột miệng nói, rồi tiếp “Ta vẫn muốn làm nương tử của một Cử nhân!”

Thi Hương dài tận chín ngày, Phạm Trường An và Lý Nhiên không đi thi bỗng nhiên lại có quá nhiều thời gian rảnh. Đỗ Thu Nương vì áy náy với Lý Nhiên, mấy ngày nay thường mời hắn tới nhà ăn cơm với phu thê hai người.

Dĩ nhiên, Lý Nhiên sẽ không để bản thân nằm không mọc mốc, bận dẫn Phạm Trường An đi dạo khắp nơi, lấy lý do là để mở mang tầm mắt.

Ba người quyết định chờ cuộc thi kết thúc, mới đúng hạn về nhà giống những người khác để ai hỏi thì nói có đi thi cho hợp lý.

Đến ngày thi xong, trong Túy Tiên Lâu, quán rượu lớn nhất Kiến Châu, có rất nhiều thư sinh tụ tập. Đúng lúc Lý Nhiên cũng mời Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương đến đây, coi như ăn một bữa cho biết quán ăn ở thành lớn là như thế nào. Đỗ Thu Nương không đi, với lý do Phạm Trường An đi một mình là được rồi, nàng kè kè bên cạnh lại cho kẻ khác có cớ cười nhạo hắn. Nàng không muốn hắn bị mọi người xem thường, càng hi vọng thừa dịp hắn rảnh nên đây đi đó khắp thành cho biết với người ta.

Phạm Trường An khuyên mấy lần, thấy Đỗ Thu Nương quả thật không muốn đi thì đành thôi.

Lý Nhiên và Phạm Trường An vừa bước vào Túy Tiên Lâu đã bị một đám người xung quanh đồng loạt nhìn sang.

Ngày đó, có rất nhiều thư sinh tận mắt thấy quá trình không vào trường thi của Phạm Trường An, phần lớn đều nghĩ Phạm Trường An đúng là kẻ ngu, vì một nữ nhân mà bỏ lỡ tương lai, càng cười Lý Nhiên mù quáng giúp người thành ra hại mình. Quan trọng hơn là, hai kẻ đáng lẽ phải cảm thấy khổ sở nhất thế gian này lại vẫn rất thản nhiên sung sướng, khiến bọn họ không thể chấp nhận được.

Phạm Trường An không sao, còn Lý Nhiên lại bị người ác ý bắt chân một cái, chúi đầu về phía trước, xui thay trước mặt Lý Nhiên lại là Triệu Kiếm Nhận và Trương Nguyên Bảo.

Lý Nhiên miễn cưỡng ổn định thân thể, nhìn tên lưu manh Triệu Kiếm Nhận, tức cành hông nhưng không biết phải làm sao. diưễn.đàưn/lê,quý,đưpcôn Triệu Kiếm Nhận bày đặt ra vẻ nho nhã hớp một ngụm trà, châm biếm “Ai không chơi lại đi chơi với một kẻ ngu! Lý Nhiên, có phải ngươi cũng là một thằng ngu giống hắn không?”

Lý Nhiên bật cười, không quan tâm Triệu Kiếm Nhận, trực tiếp nhìn Trương Nguyên Bảo, châm chọc, “Trương Nguyên Bảo, Phạm Trường An không đi thi, có phải ngươi nghĩ mình đã nắm chắc giải Nguyên trong tay? Ta khuyên người đừng vui mừng quá sớm, coi lại thực lực của mình tới đâu trước đi rồi hẵng nói!” Dứt lời, hắn lại nghiêng đầu nhìn về phía cái bàn cách bàn Trương Nguyên Bảo không xa, bật cười.

Trương Nguyên Bảo đen mặt nhìn theo tầm mắt Lý Nhiên.Bàn bên kia ồn ào nãy giờ, mỗi người đều đã nhuốm men say, khuôn mặt đầy vẻ đắc ý giống như đã biết chắc sẽ đậu tới nơi chứ nếu chỉ vì mới thi xong mà hưng phấn tới mức đó thì có hơi quá.

“Đám người kia đều là tôn tử của nhóm nhà quyền quý ở Kiến Châu, bình thường ngang ngược càn rỡ cũng thôi đi, nghe nói trong lúc thi cũng không biết yên phận.” Lý Nhiên và Phạm Trường An vừa ngồi xuống ghế, đã nghe một tên vừa lùn vừa mập bên bàn kia la ầm lên “Tiểu gia ta sợ cái gì? Giải Nguyên chắc chắn là của ta rồi!”

“Như hắn mà cũng đòi giật giải Nguyên?” Lý Nhiên cười châm chọc, Phạm Trường An cũng hơi nhếch môi. Hồi lâu mắt hắn chợt lóe, nếu lời của hắn không phải là chỉ lời nói khoát lúc say rượu thì sao?

Phạm Trường An vừa quay đầu lại đã thấy Trương Nguyên Bảo cũng đang cau mày nhìn tên lùn mập kia, tầm mắt hai người đối nhau trong chốc lát, cuối cùng, Trương Nguyên Bảo cười lạnh một tiếng, quay mặt đi.

Cơm nước xong, Phạm Trường An chuẩn bị về nhà thì Lý Nhiên không chịu, nói, “Khó khăn lắm mới có dịp tới Kiến Châu một chuyến, cứ vậy mà về thì rất đáng tiếc! Đi, ta dẫn huynh tới chỗ này tuyệt vời lắm!”

Lý Nhiên vừa nói vừa nở nụ cười trông hơi hạ tiện, Phạm Trường An cảm thấy không ổn không muốn đi, nhưng rốt cuộc vẫn bị Lý Nhiên lôi kéo.

Phía đông thành Kiến Châu có một con sông, dọc theo bờ sông, được nam nhân xưng là ‘hoa bờ’ bởi vì hầu như tất cả các cô nương xinh đẹp khắp thành đều tập trung trên thuyền hoa ở đây.

Chỗ tốt trong lời Lý Nhiên chính là thuyền hoa ở đây.

Phạm Trường An chưa kịp bước lên thuyền hoa đã bị mùi son phấn nồng nặc hun cho gay mũi, lập tức sinh lòng sợ hãi, quay đầu muốn chạy, lại bị Lý Nhiên bắt được, nói “Huynh còn chưa lên thuyền mà, chạy cái gì?”

“Mùi nồng quá ta chịu không nổi!” Phạm Trường An nín thở, cau mày nói.

“Huynh thật là! Nhìn cỏ dại quen rồi, cứ cho rằng cỏ dại xinh đẹp, nhưng không hề biết Thược dược, Mẫu đơn mới là vua của các loài hoa. Mùi son phấn thế này người khác muốn ngửi còn không có cơ hội huynh lại nói khó chịu, sau này cứ chịu khó theo ta, ta sẽ dẫn huynh đi mở mang tầm mắt!” Lý Nhiên lại kéo Phạm Trường An nói “Yên tâm, chúng ta chỉ lên nghe hát dân ca nhìn mỹ nhân một chút, tẩu tử sẽ không biết đâu!”

Lý Nhiên vừa nói xong, mấy cô nương cầm khăn lụa múa may trên thuyền đã bắt đầu tranh nhau giành khách, vừa ôm tay hai người vừa hô ‘thiếu gia’, ‘đại quan nhân’ này nọ, kéo hai người vào.

Trên thuyền hoa, khắp nơi đều là mỹ nhân, Lý Nhiên như lạc vào biển hoa, nhất thời mê mắt, bị chúng mỹ nhân trái ôm phải ấp đi vào một gian phòng riêng, làm gì còn tâm tư nhớ tới Phạm Trường An.

Chờ hắn nghe xong một khúc dân ca, lại đùa giỡn với vài mỹ nhân xong, khoái trá bước ra phòng chung mới ngờ ngợ hình như hắn đã quên mất cái gì đó, sau đó, lập tức vỗ đầu: hỏng bét, còn Phạm Trường An nữa!