Đỗ Thu Nương luôn quan niệm, nữ nhân thông minh phải biết được lúc nào nên im lặng lúc nào nên hỏi tới. Nàng thấy rất rõ vẻ muốn nói lại thôi của Phạm lão phu nhân và Phạm Trường An về Kiến Châu, vì vậy hai người không nói, nàng cũng không hỏi. Nàng tin một ngày nào đó, khi hắn muốn hắn sẽ tự nói cho nàng biết.

“Chàng cũng ăn một miếng đi!” Đỗ Thu Nương cười đưa miếng bánh đã ăn dở tới bên miệng Phạm Trường An. Hắn cũng không đẩy, cắn một cái. Hai người nhìn nhau cười ngu.

Bỗng nhiên có một người đi ngang qua, “A!” một tiếng, sau đó lui lại mấy bước, cười nói “Trường An! Phạm tẩu tử! Hai người tới rồi à!”

Đỗ Thu Nương thấy là Lý Nhiên, cũng vui mừng chào lại. Lý Nhiên thấy trên xe ngựa có nhiều đồ, lập tức đề nghị giúp dọn một tay, rồi leo lên xe ngựa về chỗ của Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương luôn.

Căn phòng Phạm lão phu nhân thuê sẵn cho hai người nằm trong một con hẻm nhỏ cực kỳ yên tĩnh. Lý Nhiên giúp vác đồ trên xe ngựa vào phòng. Đỗ Thu Nương bèn làm chủ, mua mấy món ngon về cảm ơn hắn. Lúc đi, Lý Nhiên để lại địa chỉ chỗ mình ở, nói khi nào Phạm Trường An rảnh thì tới tìm hắn nói chuyện chơi.

Phạm Trường An luôn miệng đồng ý, nhưng mãi sau vẫn không đi được, bởi vì từ hôm sau, có lẽ vì không quen khí hậu ở Kiến Châu nên Đỗ Thu Nương đột nhiên bị bệnh. Nàng sốt cực cao, lại nói sảng liên tục, khiến hắn vô cùng lo lắng, ngày đêm canh giữ bên giường. Qua mấy ngày nàng mới bắt đầu hạ sốt, khi tỉnh lại, càng sai hắn như gã sai vặt, không cho nghỉ ngơi dù chỉ một khắc.

Lúc này, Đỗ Thu Nương đang mềm yếu tựa vào ngực Phạm Trường An, vừa hút nước mũi vừa nói, “Phạm Trường An, nếu như ta chết rồi, chàng cũng không được cưới nữ nhân khác, nếu không ta thành quỷ cũng sẽ tới tìm tới thiến chàng!”

“Được, không cưới người khác!” Phạm Trường An ôm Đỗ Thu Nương nhìn trời, thầm nghĩ, một Đỗ Thu Nương đã khiến hắn mệt gần mất nửa cái mạng rồi, thật sự không muốn cưới thêm một người nào khác về để hầu hạ nữa! Nữ nhân, thật sự rất đáng sợ!

“Hừ! Chàng mong ta chết lắm đúng không? Chưa gì đã nghĩ tới chuyện sau khi ta chết sẽ không cưới người khác rồi!” Đỗ Thu Nương vừa nói vừa hung hăng nhéo eo Phạm Trường An. Phạm Trường An cực kỳ đau, nước mắt lả chã nhìn Đỗ Thu Nương nói, “Nương tử, nàng thật vô lý!”

Trong khoảng thời gian đó, Lý Nhiên có tới một lần, thấy tình trạng ‘bi thảm’ của Phạm Trường An, thì rất đồng tình, kéo hắn qua một bên ‘truyền chiêu’ cho, “Trường An à, huynh như vậy không được! Nữ nhân bị bệnh là luôn cố tình gây sự! Ta chỉ cho huynh một chiêu cực kỳ hiệu quả này, bảo đảm trăm lần không sai lần nào! Tẩu tử có nói gì, hỏi gì, huynh chỉ cần đáp ‘Ừ, đều nghe nàng!’ là được!”

Vì vậy, những lần sau, mỗi khi Đỗ Thu Nương lại nói về việc cưới người mới, Phạm Trường An đều đáp theo bản năng, “Ừ, đều nghe nàng!” trăm lần đều linh.

Cho đến một lần, Đỗ Thu Nương hỏi, “Trường An, chàng chê ta phiền đúng không?’ Phạm Trường An quen miệng, nói theo bản năng không kịp suy nghĩ, “Ừ, đều nghe nàng!”

Đỗ Thu Nương nghe xong, đùng đùng nổi giận, đá Phạm Trường An văng xuống giường ngay nửa đêm. Phạm Trường An khoác áo đơn đứng trong sân ngắm trăng sáng, thầm than, dù nam tử có thông minh cách mấy, thì cũng không thể nào hiểu hết nữ nhân! Lòng dạ nữ nhân ngàn biến vạn hóa, quả thật khó lường!

Trong phòng, Đỗ Thu Nương nhìn ra sân thông qua cửa sổ, thầm nghĩ: cuối cùng cũng đến ngày thi rồi. điếhn.đàn/lê,quợý;đônm Nàng nghe nói, trước ngày thi các thí sinh hay tụ tập lại bàn luận này nọ, có khi còn dắt nhau đi dạo thanh lâu chơi đùa kỹ nữ gì đó. Phạm Trường An là một tên ngốc, không chừng sẽ bị người lừa dẫn đi, nữ nhân ngồi trên đùi hắn, hắn lại không dám đẩy ra thì làm sao? Chỉ có cách bắt hắn ở nhà bận rộn xoay quanh mới không tụ tập học xấu thôi! Thực tế, nàng biết rõ hắn rất ưu tú, ai tiếp xúc lâu với hắn đều sẽ bị hắn hấp dẫn, vì vậy, nàng không muốn mạo hiểm đi thử.

Chớp mắt đã đến ngày thi Hương.

Đỗ Thu Nương đã sớm chuẩn bị đầy đủ một bọc hành lý thật to cho Phạm Trường An mang theo. Thi Hương chia làm ba hồi, một hồi thi ba ngày, trước ba ngày cuối không thể rời khỏi trường thi, phải ở riết trong lều được phân, ăn uống ngủ nghỉ gì cũng trong đó, có thể nói là cực kỳ khảo nghiệm cả về thể xác lẫn tinh thần của thí sinh.

Đời trước, Đỗ Thu Nương cũng chuẩn bị hành lý cho Trương Nguyên Bảo, lúc về hắn cứ trách nàng mãi vì đã không chuẩn bị đầy đủ, hại hắn không thể an tâm thi cử mới không đậu Giải Nguyên. Lần này, nàng rút kinh nghiệm, kiểm tra kỹ càng, chuẩn bị giấy, bút mực, chăn, bàn, nồi niêu, chén, muỗng, đũa, mì khô, đồ ăn vặt các thứ đủ hết, nói chung những thứ có thể mang theo thì đều nhét vào trong bọc hết, lại đưa riêng cho Phạm Trường An vài miếng bạc lẻ để cho bọn sai dịch trong trường thi. Nàng hi vọng hắn có thể an tâm làm bài thi, không phải bận tâm bất cứ điều gì.

Lúc Đỗ Thu Nương tiễn Phạm Trường An đến cổng trường thi thì đã có rất nhiều thí sinh đang đứng. Lý Nhiên thấy hai người, vội vàng tiến lên chào hỏi, bên cạnh hắn có một gã sai vặt cõng cái giỏ cũng không nhỏ hơn Phạm Trường An là bao.

“Trường An huynh thật có phúc! Được tẩu tử tự mình đưa đến tận nơi luôn!” Lý Nhiên cười nói. Bình thường đều là thư đồng hoặc nam nhân trong nhà đưa thí sinh đi thi, chỉ có Đỗ Thu Nương là nữ, nên rất nổi bật trong đám đông.

Cửa trường thi chưa mở, vì vậy các thí sinh đều tụm năm tụm ba thành từng nhóm nói chuyện phiếm.

Đỗ Thu Nương lướt mắt qua nhóm thí sinh đông nhất, chợt nghe Lý Nhiên bật cười nói, “Quả là không phải oan gia không đụng đầu! Ở đây cũng có thể gặp hắn!”

“Ai vậy?” Phạm Trường An đang vừa hỏi xong thì qua khe hở của đám người vừa lúc thấy được Trương Nguyên Bảo đang đứng ở giữa, một đám thí sinh vây quanh hắn đầy vẻ lấy lòng.

“Trương Nguyên Bảo quả là may mắn! Đến Kiến Châu nương nhờ nhà cữu mẫu, bắt quàng làm họ với mấy người có danh vọng ở đây, nên chỉ trong một tháng đã có lui tới với quan lại quyền quý vùng này. Hình như quan chủ khảo Triệu Tấn cũng rất coi trọng hắn.”

Chẳng trách lúc này trên mặt hắn mơ hồ có vẻ đắc ý, cao ngạo thì ra là lại tìm được núi dựa khá to. Đỗ Thu Nương cau mày, thầm nghĩ, Trương Nguyên Bảo đúng là dai như gián, dù giết thế nào cũng không chết hẳn.

Lúc này, cửa trường thi được mở ra. Đỗ Thu Nương vỗ vỗ tay Phạm Trường An dặn dò, “Ở trong đó chú ý ăn uống cho đầy đủ, với lại nhớ đừng tiếc bạc.”

“Ừ…..” Phạm Trường An nắm chặt tay Đỗ Thu Nương, lưu luyến không rời, nhưng đã bị Lý Nhiên kéo đi, “Chúng ta nhanh vào đi thôi! Thi xong là có thể thấy tẩu tử rồi!”.

Đỗ Thu Nương thấy hai người đã sắp bước vào cổng trường thi, đang muốn quay đầu đi về, thì thấy Trương Nguyên Bảo đã đứng trước mặt nàng lúc nào không hay. diễ.'n.đà;n.lê,qu/ý,đôn Hắn hơi cúi đầu, miệt thị một câu, “Đỗ Thu Nương, ngươi cảm thấy đồ bỏ đi đó có thể đậu Cử nhân?” Dứt lời, hắn cũng chả quan tâm phản ứng của nàng, nghênh ngang bước vào trường thi.

Đỗ Thu Nương hừ một tiếng, nhấc chân định đi, bỗng đầu nàng như nứt ra một kẽ hở, một luồng sấm sét bổ xuống, quan chủ khảo là …. Triệu Tấn?!

Triệu Tấn!!

Triệu Tấn!!!

Nháy mắt, trong đầu nàng bỗng tràn ngập kí ức về con người này.

Đỗ Thu Nương cắn môi nghĩ thầm: nếu mọi chuyện không giống như nàng lo sợ, Trường An bỏ thi lần này, phải chờ ba năm sau mới có một cuộc thi nữa. Nhưng nếu mọi chuyện đúng như đời trước mà Trường An lại đi thi, thì tương lai của chàng không biết sẽ thế nào…..

Một bên là chờ thêm ba năm, một bên là tương lai mờ mịt không rõ.

Phạm Trường An đã sắp bước qua cánh cổng kia.

Đỗ Thu Nương cắn môi, nhanh chóng quyết định.

Mặc kệ, cứ để Trường An tự chọn đi!

Đỗ Thu Nương hô thật to, “Trường An!”

Trong khoảnh khắc Phạm Trường An xoay người, Đỗ Thu Nương nhìn mặt đất, liều mình nghiêng người một cái, ngã xuống đất, ngất đi…..