Ngày thường Đường Hà và Chu Nam Sinh chạm mặt, cũng chỉ ở giờ cơm chiều.
Sáng sớm, người một nhà ăn xong điểm tâm, tự mình tản ra làm việc, chỉ có Bắc Sinh nhẹ nhàng, sung sướng cầm theo túi xách đến học đường, trước khi đi, Từ thị giống như từ biệt, tha thiết dặn dò, chuẩn bị dưa và trái cây, trứng luộc, túi tiền vào trong túi sách hắn, thỉnh thoảng mấy câu lọt vào tai Đường Hà, nàng không khỏi hài hước nghĩ: Con út Chu gia sáu tuổi hay mười sáu tuổi đây?
Chu Bắc Sinh ở Chu gia địa vị cao ngất, ngoại trừ việc hắn là con út, được cha mẹ cưng chiều, nguyên nhân lớn nhất được Chu Nam Sinh nhắc tới nhiều lần: Hắn học hành có thiên phú. Chu lão gia tử và phu thê Chu lão luôn ngóng trông hắn có một ngày ‘đề tên bảng vàng, rạng rỡ tổ tông’. Hay là nói, đối với dân nông thôn, đi thi khoa cử, là một chuyện ai ai cũng tha thiết mong đợi, nhà có người đọc sách, thật là kiêu ngạo.
Cũng là gánh nặng khổng lồ.
May thay hoàn cảnh Chu gia dư giả, cung được tốt một người đọc sách, bỏi vậy, có thể thấy được, nuôi dưỡng người đọc sách gánh nặng thế nào.
Đường Hà nhìn ra, Chu Bắc Sinh hiểu được người nhà chờ mong. Trong nhà mỗi ngày thức dậy sớm nhất, không phải lão gia tử ngủ ít, không phải Dương thị làm điểm tâm sáng, mà là Chu Bắc Sinh, trời con chưa sáng, gà gáy ba lần, hắn đã rời giường, ngồi trong sân thấp giọng đọc bài.
Đường Hà bắt gặp hai ba lần, sau mới hỏi Chu Nam Sinh, biết được Chu Bắc Sinh gió mặc gió, mưa mặc mưa, luôn luôn dậy sớm học bài.
“Không phải nàng đã từng hỏi ta, gia cảnh tốt lên tại sao không tiếp tục đi học? Nguyên nhân là ta và Bắc Sinh thiên phú khác nhau, cố gắng, cực khổ ta cũng kém đệ ấy, người trong thôn, chưa tới hai mươi người lên huyện thử, có hai người vượt trội nhất, tính cả đệ ấy. Nhưng mà đệ ấy thiếu chút tài danh, hai người lên phủ thử không đậu. Đổi lại là ta, huyện thử cũng chưa chắc được.” Chu Nam Sinh mấy năm nay trải qua buôn bán làm ăn, có chút kiến thức, so với thiếu niên đơn độc, mấy năm trước chỉ một lòng đọc sách thánh hiền đã khác nhau rất lớn, thành thật nói ra thiếu sót của mình, không tự ti, “Ta đã thành gia, chỉ muốn kiếm nhiều tiền, sau này để nàng và hài tử trải qua cuộc sống giàu có, là tâm nguyện lớn nhất của ta.”
Tục ngữ nói, trước thành gia, sau lập nghiệp. Người có thê tử, trên vai có thêm một phần trách nhiệm, chỉ trong một đêm, tự dưng thành thục, chững chạc rất nhiều.
Chu Nam Sinh so với ngày xưa, hắn đăm chiêu suy nghĩ, biến thành vấn đề thực tế.
“Nếu như ta còn tiếp tục đi học, muốn làm tú tài, sẽ muốn thi huyện thử, phủ thử, châu thử. Nhưng một lần huyện thử, lộ phí, áo cơm, phòng trọ phải tốn đến hai, ba mươi lượng bạc, nếu đi phủ thử, thì gấp đôi, đến châu thử, là gấp bốn lần.”
“Bình thường ta thấy không ít lão đồng sinh, thi mười mấy năm không đậu được tú tài, đi học, đi thi lại hao tiền tốn của quá mức, ngoài việc học không có bản lĩnh gì khác, thê tử mệt mỏi, ngày đêm vất vả cực nhọc, hài tử quần áo bẩn thỉu, bụng ăn không no.”
“Ta không thể tưởng tượng được, có một ngày để cho nàng và hài tử chịu khổ như vậy.”
Đường Hà cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn.
“Mấy năm nay, trong cửa hàng nói chuyện trên trời dưới đất, ta cũng sáng mắt ra, những người bán hàng rong nói cho ta biết, trên đời này rất nhiều chuyện, chỉ có dựa vào cố gắng, nếu không có bạc mở đường, sẽ không đủ quyền mưu. Cứ trải qua cuộc sống đơn giản sẽ tốt hơn.”
Nơi này cuộc sống như tranh, khác xa với cuộc sống hắn nghĩ ở thời niên thiếu.
“Nếu ta tiếp tục con đường khoa cử, coi như may mắn thi đậu tú tài, nhưng ngoài tú tài còn có cử nhân, ta đây xuất thân hàn môn, lấy đâu ra bạc mưu quan đây?”
“Con đường này mịt mù, không nhìn được điểm cuối, nếu tâm tư kiên định thì cũng thôi. Như tiểu đệ Bắc Sinh, toàn tâm toàn ý, coi nhân sinh là con đường dẫn đến hạnh phúc, vinh quang. Lúc ta còn là thiếu niên đã nghĩ vậy, nhưng giờ đã thành gia, mỗi lần nhớ trong nhà có nàng, lại có trĩ nhi bi bô tập nói,” nói tới đây, hắn không tự chủ được, cười với nàng, “Ta chỉ nghĩ đến ngày đó, cảm thấy sự vụ mua bán vụn vặt, mỗi ngày giao thiệp với mứt, với thịt, với đồ ăn mặn, cũng là thế tục hạnh phúc hiếm có.”
“Ta không còn cảm thấy đi đậu trạng nguyên mới là vinh quang lớn lao. Nếu như tiểu đệ muốn nỗ lực, ta làm ca ca, đương nhiên sẽ ủng hộ đệ ấy hết sức. Chỉ là riêng bản thân ta, đã có phương hướng để cố gắng rồi.”
Đây mới đúng là phương hướng, hiển nhiên là để cho thê nhi áo cơm sung túc. Bên ngoài có mưa gió, bọn họ trong nhà vô tư, đối với hắn, chính là mục tiêu phấn đấu.
Đường Hà cười, hôn nhẹ hắn.
Nàng trải qua phồn hoa, cả đời này tình nguyện chất phác, trượng phu và nàng, nam canh nữ chức, hiểu rõ hạnh phúc bình dị, không thể tốt hơn.
Nàng ở Chu gia, không có cái gì không quen. Trải qua sinh tử, nàng thực là một người hiền hòa. Khác là nàng và người Đường gia quan hệ huyết thống, nữ nhân đối với nhà chồng, bất luận thời đại nào, vốn không cách nào dung nhập được.
Nàng gả cho hắn, muốn cùng hắn trải qua cả đời, nguyện ý thu liễm cá tính, bình an vô sự chung đụng cùng mọi người.
Nàng và hắn còn rất nhiều ‘không hiểu được’, nhưng nàn không vội, bọn họ có thời gian cả đời. Nàng cũng nguyện ý với người thanh niên này, cho đi một chút sẽ nhận được tình cảm chân thành tha thiết.
Nàng không quên hài hước hỏi hắn: “Chu Nam Sinh, chàng không còn mong đợi một ‘yểu điệu thục nữ’ cùng chàng ‘cử án tề mi’?”
Hắn ngạc nhiên nhìn nàng: “Cái gì? Có chuyện như vậy sao?”
Đường Hà thấy hắn ăn quỵt, dở khóc dở cười. Hắn ôm lấy nàng, thấp giọng nói, “Nàng chính là ‘cử án tề mi’ của ta.”
Thành thân cùng nàng, so với tưởng tượng của hắn còn tốt đẹp hơn.
Trước khi hai người thành thân, chấp nhận tình cảm không nói, sau khi cưới, hai người chung đụng cực kỳ hòa hợp. Thỉnh thoảng hắn rảnh rỗi, cũng cầm sách, nàng và hắn cùng thảo luận một hai.
Đôi khi hắn nhìn nàng, trong lòng cuồn cuộn lửa nóng tình triều, làm cho hắn cười vui, làm cho hắn rơi lệ.
Đường Hà nghe hắn tỏ tình, không nhịn được cười.