Chu Nam Sinh biết nàng thích nhìn thân thể mình.
Đêm cuối thu, gió thu đã mang theo lạnh, thổi vào da thịt lộ ra, da gà nổi lên. Nhưng mà lạnh mấy, cũng rất nhanh bị nhiệt ý trong ánh mắt nàng làm tan rã.
Hắn luôn muốn làm nàng vui vẻ.
Cho nên không biết từ bao giờ, sau khi hắn tắm xong trở về phòng, nhìn nàng dựa vào giường chờ mình, ánh mắt chuyên chú nóng rực, sẽ không tự chủ được mà nghĩ làm cho nàng chuyên chú hơn, mê muội hơn. Sau đó, bất tri bất giác, ngón tay theo phản xạ tự nhiên mà tự kéo vạt áo ra, cởi sạch áo quần, giống như chuyện hiển nhiên, xích lõa trắng trợn trước mặt nàng.
Thanh niên không chút nào che đậy thân thể mạnh mẽ, dưới ánh nến nhu hòa, giống như một gốc cây bạch dương cao to, bóng đêm ảm đạm càng tôn lên dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ.
Tóc ban ngày luôn búi, giờ đây đã được thả xuống, tóc dài màu đen tàn ra, lọn tóc dính nước, đuôi tóc thành một nắm tán loạn ở sau lưng, hoặc dán vào trước ngực, lọn tóc ướt át đen bóng, làm nổi bật lên hai điểm đỏ trước ngực thanh niên.
Lần đầu tiên thận trọng mong đợi, lần thứ hai ngượng ngùng mừng rỡ, lần thứ ba khát vọng cuồng nhiệt, đến hôm nay, chỉ còn tán thưởng đắc ý, chỉ muốn đối đãi nàng cấp bách.
Hắn có thể cảm giác được ánh mắt lưu luyến của nàng, giống như mỗi đêm trong quá khứ, hai tay nàng phủ trên da thịt hắn, tưởng tượng làm cho hắn khẽ run rẩy, cho dù hiện tại nàng chỉ dè dặt nhìn từ bụng hắn lên, nhưng mà dưới ánh mắt nàng, huynh đệ Nam Sinh cũng đã rục rịch tỉnh lại.
Hắn tiến lên hai bước, “Nàng có thấy thỏa mãn không?” Thanh âm khàn khàn, cước bộ dừng lại cách giường mấy bước, bất mãn nàng không có hành động nào, cho nên hắn không chịu tiến thêm.
Nụ cười của nàng từ ánh mắt lan tràn khắp khuôn mặt, gật đầu, vươn tay ra.
Tín hiệu mời gọi làm cho khí huyết xông lên đầu, hắn hai bước bước làm một, nhảy tới trước giường, thân thể dừng trước mặt nàng.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, nàng ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt hắn phản quang lại dung mạo nàng, sau đó nàng hơi cúi đầu, răng môi có thể đụng đến huynh đệ hắn, dưới ánh mắt soi mói của nàng, nó lớn lên, đứng thẳng, hơi thở ấm áp làm hắn kích động choáng váng.
Nàng có chút giật mình, theo bản năng ngầng đầu nhìn hắn, một tay hắn cầm bả vai nàng, một tay vịn đầu nàng, hạ thấp xuống.
Hiện tại nàng đã rất quen thuộc hắn, quen thuộc mềm mại, cứng rắn, nóng bỏng của huynh đệ hắn, nó đã cận kề bên môi nàng, nàng trấn an hôn nhẹ nó.
Bàn tay nắm bả vai nàng tự nhiên căng thẳng, nàng nổi lên ý muốn chơi xấu, hôn huynh đệ hắn, lại hôn nhẹ cái bụng bằng phẳng, sau đó đẩy hắn, tự mình nằm vật xuống giường, kéo chăn đắp ngang ngực, nhắm hai mắt ấm giọng nói: “Khuya rồi, ngủ thôi.”
Hắn nhìn trân trối, một lúc sau mới kịp phản ứng, không khỏi ủy khuất kêu lên: “Tiểu Hà…”
Đường Hà mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn hắn, “Đi lên ngủ thôi.”
Chu Nam Sinh không còn cách nào, nhấc chân lên giường, xốc chăn nằm chết dí bên người nàng, một tay vòng ra sau cổ nàng, dùng sức khẽ kéo nàng vào trong ngực mình, cố ý liếm thân thể nàng dưới lớp quần áo, “Cảm thấy sao? Ta đã cương cứng như vậy rồi, nàng nhẫn tâm sao?”
Nàng bất vi sở động, dựa trên lồng ngực hắn, nhắm mắt lại đáp: “Nhẫn tâm.”
Yếu thế phải không, hắn dứt khoát cậy mạnh, đưa tay vào thăm dò bên trong quần áo nàng, một tay giữ chặt tay nàng, cuối cùng đi tới cửa động của nàng, “Nàng ướt rồi.” Hắn cúi đầu thật thấp cười nói, ác ý lấy một ngón tay đâm vào, “Nàng muốn ta.”
Giọng nói đắc ý, dứt lời tung mình đè nàng, động tác không vội, chỉ thân mật lấy chóp mũi cọ cọ chóp mũi nàng, “Tiểu Hà của ta không phải luôn luôn nhiệt tình lớn mật sao? Tại sao lại nói không?”
“Ngày nào cũng ‘làm’ không tốt.” Nàng nghiêm trang trả lời hắn.
Hắn thấy nàng phía dưới hắn thờ ơ, ngón tay im lặng chờ ở lối vào, lại hung hăng thăm dò vào, hài lòng chờ đợi thanh âm nàng mãnh liệt hít khí vào, “Ta thương nàng, có gì không tốt?”
Ngón tay trong thân thể nàng nhanh chóng hoạt động, ánh mắt nàng không tự chủ được, mê muội, thanh âm cũng không tự chủ được, mềm yếu, “Mẹ nói, để ta cách xa chàng, tránh cho độc chiếm thân thể chàng.”
Ngón tay ra vào, lời lẽ thánh thót, hắn nhất thời lúng túng, “Mẹ… Thật nói như vậy?”
Nàng thừa cơ đẩy hắn ra, chuyển mình đổi lại lên trên, cúi đầu, hai mắt nhìn nhau, hài hước hỏi hắn, “Chàng cảm thấy thế nào?”
Hắn phải giả ho khan mấy tiếng che dấu quẫn bách, sau khi hai người thành thân, hắn dè dặt theo dõi một thời gian ngắn, cẩn thận chu toàn giữa mẹ và thê tử, sợ xuất hiện vấn đề mẹ chồng nàng dâu như Đường Hà lo lắng, sau lại thấy thê tử hiểu chuyện, mẹ cũng không cố ý xoi mói, hắn cảm thấy thiên hạ thái bình, không ngờ sau lưng hắn lại vậy, mẹ hắn làm hắn trở tay không kịp.
Không khí nhu thuận bất tri bất giác tiêu tán, hắn than thở, ầm thầm nói, “Mẹ, thế nào mà lại quản rộng như vậy đây!”
Đường Hà mơ hồ nghe thấy, lại thấy hắn sắc mặt xoắn xuýt, không khỏi bật cười, hôn nhẹ cằm hắn, thuận thế còn cắn một cái.
“Cún con.” Hắn bị đau, vỗ nhẹ mông nàng, âm thanh thân thể hòa với mùi vị dâm mĩ chưa tan hết trong không khí, một lần nữa lại câu dẫn hắn.
Hai người cọ sát lần nhau, chen chúc đến góc giường, ý nghĩ của nàng phân tán, hai người da thịt chặt chẽ kề sát, tay hắn choàng lên lưng nàng, ngăn chặn gió lạnh đêm thu.
Tay hắn thăm dò bên trong quần áo nàng, vòng đến sau lưng nàng, kéo nàng ép chặt vào mình, “Có khi trưởng bối muốn càm ràm, nàng nghe một chút coi như xong, đừng để trong lòng, bà cũng sẽ không làm khó nàng.”
Nàng vùi đầu vào cổ hắn, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Nhìn thấy đầu mèo con dụi dụi, hắn cảm giác tâm hỏa được làm nóng, không nhịn được xoa xoa đầu nàng, tóc đen thấm lạnh, hắn khẽ đặt môi lên, “Cứ ôm nàng thế này thật tốt.”
“Ừ.”
“… Cần ta không?”
“… Cần.”
Hắn chờ đợi đáp án, lại bị chần chờ của nàng làm thương tổn, tay ở sau lưng nàng buông ra, một tay khéo léo nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn vào mắt hắn, “Cần nhiều không?”
Nàng bật cười, rời khỏi người hắn, một tay chống bên người hắn, một tay mở bàn tay hắn, đặt trên mặt mình, bàn tay to, khô ráo ấm áp, đi tới môi nàng, nàng hôn nhẹ, “Ngốc ạ.”
Hắn một lần nữa ôm chặt nàng, dùng sức đặt nàng lên lồng ngực, “Ta cần nàng.”
“Hận không thể xé ngực mình ra, bỏ nàng vào trong lòng.”
“… Ừ”
Tim hắn đập bên tai nàng, mạnh mẽ rung động, nàng nhẹ nhàng hôn lên.
Thân thể thanh niên kiện mỹ, da thịt sạch sẽ mềm mại, nàng giống như con thú nhỏ, từng chút từng chút liếm lồng ngực hắn.
Tay hắn sau lưng nàng từ từ ve vuốt, từ vai, lướt qua lưng, xuống đến mông, sau đó lại đường cũ trở về.
Nàng cũng từ từ liếm láp, trên xương quai xanh hắn, liếm trở thành gặm cắn, sau lên đến quai hàm, cuối cùng dừng ở môi, nàng ôn nhu hôn hắn.
Thân thể hai người đều còn rất trẻ, thường ngày bọn họ ở chung một chỗ, cũng là lửa nóng mà vội vàng, ngày hôm nay, tình ý ôn nhu, lời lẽo quấn giao là lần đầu.
Tay của hắn cũng không nóng lòng khơi gợi tình triều của nàng, hắn chậm chạp, ôn nhu vuốt ve mỗi tấc da thịt nàng.
Hắn thích nghe nàng đè nén không được, mỗi khi hắn dùng môi lưỡi quyến rũ nàng, nàng đều không đè nén được mà ngâm nga thành tiếng.
“Chờ một chút.” Hai người răng môi quấn giao, nàng đột nhiên rút lui, nhấc thân thể lên, chuẩn bị xuống giường.
Chu Nam Sinh cảm giác mình sắp điên mất rồi, hắn nằm trên giường, hai tay che mặt than thở, “Ông trời ơi.”
Đường Hà kéo tay hắn, hôn nhẹ hắn, “Chờ một chút.”
Hắn nghi ngờ nhìn nàng xuống giường, giày cũng không xỏ, đi đến bên hộc tủ tìm đồ, “Trên mặt đất lạnh, nàng xỏ giầy vào!”
Đang muốn tung mình xuống giường, nàng đã cầm một bình nhỏ quay trở lại, “Tìm được rồi.”
Nàng nhẹ nhàng nhảy lên giường, mở bình ra cho hắn nhìn, một mùi thanh khiết bay vào mũi, hắn chần chờ hỏi nàng: “Đây là mật ong?”
“Đúng rồi, không phải hôm kia chàng cho ta sao? Ta còn chưa pha nước uống đâu.” Nàng cười, “Để thưởng cho chàng, tối nay ta sẽ làm cho nó phát huy tác dụng tốt nhất.”