Ống hút đột nhiên cắm vào miệng của Tiểu Quỷ Đạm, chặn lại lời nói của cô.

Bị ép hung hăng hút một hơi, cô gái nhỏ vẫn là cẩn thận nuốt sữa vào.

Cô đỡ lấy cái hộp tức giận trừng người nào đó: "Chính anh ngốc còn không cho phép người khác nói?"

"Anh ngốc hay là em ngốc......Trước kia em nói còn có vấn đề đấy!" Cậu bé hừ nhẹ một tiếng, không dấu vết nói sang chuyện khác: "Em nói nhận được thư tình......Chú ý dùng từ! Như thế nào bức thư tình ở trước mắt anh dừng lại không quá ba giây......"

Lúc nói chuyện, khóe miệng anh chứa ý cười yếu ớt, cùng với bên tai ửng đỏ, khó có được thấy sống động: "Nếu trong thùng rác có con yêu quái thích ăn thư tình, nhất định sẽ nhớ kĩ một cái móng heo trắng trắng mập mập......"

"Anh mới là móng heo!"

Quả thật là quên mất chuyện thư tình, cô gái nhỏ theo bản năng phản bác.

Nhìn Tiểu Chấp Mặc như cũ lộ ra khuôn mặt tuấn tú nhạt nhẽo, đôi mắt to linh động chuyển động, cô đem hộp sữa để qua một bên.

Giây tiếp theo, phút chốc ôm lấy cánh tay cậu, nhắm ngay cổ tay trắng nõn dồn sức há miệng.

Dùng hết sức lực, trên da thịt như ngọc lưu lại một hàng dấu răng, ướt sũng, mơ hồ còn vương nước miếng ấm nóng.

Đỏ đỏ hồng hồng, nhìn mà rung động.

Cô gái nhỏ đánh lén thành công nhìn chăm chú vào kiệt tác của mình, đắc ý cong môi.

Độ cong khóe môi còn chưa có mở rộng, liền nghe thấy đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ.

"Cắn cổ tay tính là cái gì, em có bản lĩnh thì cắn ở đây này......"

Biết rõ là phép khích tướng, Tiểu Quỷ Đạm vẫn rất có cốt khí ngẩng đầu lên, "Chỗ nào?"

Dứt lời, chính mình cũng sửng sốt.

Trong phòng bật là đèn ngủ, màu vàng mơ hồ chiếu xuống tấm thảm lông cừu màu trắng, chiết xạ độ sáng rất nhỏ.

Mà ngón trỏ của cậu dừng trên môi mình, chính là nơi hội tụ ánh sáng.

Rõ ràng là một động tác mê hoặc, lại được anh làm đến quý khí bức người, không dính trần tục.

Nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu cô gái nhỏ trống rỗng chỉ quanh quẩn được một thông tin, không thêm chút tự hỏi nào mà đã nói ra.

"Hứa Thời không phải đã nói, chúng ta đã lớn, không thể tùy tiện ôm ấp tùy tiện hôn môi sao......Ngô."

Nháy mắt một mảnh mềm mại phủ lên, hơi thở ấm áp phun ở trên mặt cô, từng lỗ chân lông co rút đến tê dại, cô nghe lúc rõ ràng lúc mông lung.

"Chúng ta là thật sự ôm ấp thật sự hôn môi......"

Tỉnh tỉnh mê mê cái hiểu cái không miêu tả đôi môi của nhau, xúc cảm rời rạc ở viền môi.

Hương vị bánh cheery ngọt ngào mềm mại, Tiểu Chấp Mặc khắc chế bản thân tìm đến đầu lưỡi, từng bước càng muốn có xúc động gặm cắn.

Đôi tay vòng ở bụng nhỏ mập mạp của cô gái nhỏ cũng trượt xuống, chuẩn bị buông ra.

Lại vô ý chạm vào một mảnh da thịt lạnh lẽo.

Cậu ngẩn ra, khóe miệng hung hăng run rẩy hai cái.

Quả nhiên, lúc đem đầu của cô gái nhỏ đỡ lấy, liền thấy đôi mắt nhắm chặt của cô hơi hơi giật giật, lại khôi phục vẻ bình tĩnh, hô hấp đều đều mà mềm mại.

Lại nhìn về phía đối diện, phòng ngủ của cô tối đen một mảnh.

Cùng nhau ngủ qua rất nhiều lần, rất nhiều lần đều giống nhau.

Sau khi cậu giúp cô dịch xong góc chăn, tứ chi của cô liền quấn lấy, hoàn toàn là động tác theo bản năng.

Tiểu Chấp Mặc nghiêng đầu nhìn dung nhan ngủ điềm tĩnh của cô, hơi cúi người, hôn lên gương mặt hồng nhuận, ánh mắt cưng chiều lại dung túng.

"Bày tỏ trắng trợn như vậy cũng không biết bày tỏ, cần anh nói ra mới hiểu sao......Điềm Điềm thích Toan Toan, Toan Toan Toan cũng thích Điềm Điềm."

Anh thở dài một hơi, vươn tay nhẹ nhàng miêu tả ngũ quan xinh xắn của cô, đáy mắt dịu dàng như ánh trăng.

"Anh thích em, tiểu ngu ngốc......"