Editor: Hanna
Bà ngoại Hứa từng mê bộ phim thần tượng Tuổi thanh xuân, Tiểu Quỷ Đạm tự nhiên là nhìn không ít đoạn thư tình.
Lạnh lùng ném vào thùng rác, Ôn Tình lại nhận lấy, lãnh đạm không để ý tới......Các loại phiên bản.
Nhưng là, ai có thể đến nói cho cô biết, bị phun sữa là cái quỷ gì?
Cô gái nhỏ nhìn mảnh giấy mình đưa ở giữa không trung, một nửa đã mềm nhũn trong suốt, tràn ngập nhu tình nhất thời tan thành mây khói.
Ánh mắt xinh đẹp trở nên trắng dã, cô ghét bỏ nhíu mi.
”Cũng không phải không có nhận được thư tình của các đàn chị năm hai năm ba, anh kích động như vậy làm gì?”
Giấy ướt lau trên cổ tay trắng nõn lực đạo mạnh hơn một chút, liếc liếc mắt nhìn cô gái nhỏ bị đau đến nhe răng trợn mắt, Tiểu Chấp Mặc hừ một tiếng, thần sắc lạnh nhạt, che giấu ửng đỏ bên tai, “Tuổi còn nhỏ, còn học được viết thư tình......”
Ngữ khí phức tạp, khiến cho người ta không nhìn rơc được tâm tình của anh.
”Vậy anh có đọc hay không, không đọc em ném đi?”
Cô gái nhỏ híp mắt suy nghĩ, hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ giống như cái hố sâu.
Giây tiếp theo, tay cô nhẹ vung.
Một đường cung màu trắng xẹt qua không trung, chuẩn xác không sai một li lọt vào thùng rác.
”Đọc, như thế nào lại không đọc, phải xem tài văn chương trác tuyệt của Tiểu Quỷ Đạm một chút.......” Cậu bé thân thủ đưa ra kẹp lấy thư tình, đem giấy ướt ném đi.
Cậu một bên trêu chọc, một bên dùng hai ngón trỏ tạo ra khoảng cách, động tác tiêu sái đem thư tình mở ra.
Nội dung đập vào mi mắt, cậu có hơi sợ sệt.
Không có bất kì cái gì hoa mỹ, bốn câu nói, hai mươi lăm chữ, đơn giản lại mạnh mẽ -----
Mỹ Hầu Vương là tôi.
Kim Cô Bổng chơi tôi.
Chín chín tám mươi mốt nạn kì trải qua tôi.
Điềm Điềm thích Toan Toan.
Trong đó, chữ “Cô” đường nét rất phức tạp, viết ra cả ngoài ô vuông.
Lần thứ nhất nhìn xuống, ngoại trừ câu cuối cùng, cậu như nhị hòa thượng sờ không thấy đầu.
Lần thứ hai nhìn xuống, cậu dư quang liếc nhìn vẻ mặt chờ mong của cô gái nhỏ, lúc ẩn lúc hiện, rất sống động.
Lần thứ ba nhìn xuống, đôi mắt phút chốc trong suốt như nước mùa xuân, lúc nhìn thẳng vào cô gái nhỏ, cậu giống như muốn nhìn thật sâu vào cô.
”Em cảm thấy anh đọc hiểu sao?”
Lúm đồng tiền má phải lõm xuống, rõ ràng là ban đêm, Tiểu Quỷ Đạm lại cảm thấy như bị ánh mặt trời bao phủ.
Không biết khi nào thì trèo lên giường, cô gái nhỏ ngồi bên cạnh cậu ôm cổ người nào đó cọ cọ hai cái, mang theo chút buồn ngủ ưm một tiếng, “Anh biết......Cái này phải đọc ngược lại.”
”Em dạy anh.” Tiểu Chấp Mặc dịch thân thể nhỏ của cô, chỉ vào cái chữ “đẹp” cuối cùng kia, đè thấp giọng nói mang theo mê hoặc, “Đọc......”
”Tôi là Mỹ Hầu Vương......Tôi chơi Kim Cô Bổng......Tôi trải qua chín chín tám mươi mốt nạn kì,“ cô đột nhiên không có lên tiếng, ra vẻ trấn định cùng anh đối diện, “Câu cuối cùng cũng đọc ngược, nên anh đọc đi.”
Lúc nói lời này, con ngươi sáng trong suốt của cô gái nhỏ, chợt lóe lên, làm nổi lên cái chóp mũi nhỏ hồng hào, cả người đều có vẻ mềm mại phấn nộn.
Cậu bé cảm thấy trong lòng không nhịn được mềm mại, ánh mắt lại xoay chuyển vòng vo.
Tiếp theo, dưới sự chờ mong của cô, rất biết nghe lời đọc ngược lại.
”Điềm Điềm không thích Toan Toan?”
”Sai rồi sai rồi, chỉ đổi lại thứ tự thôi!”
Không có nghe thấy đáp án mình muốn, cô gái nhỏ hoàn toàn tỉnh ngủ, sốt ruột ôm lấy cánh tay của cậu.
Cậu cong lên khóe môi, tiếp tục thử: “Điềm Điềm chán ghét Toan Toan?”
”Ngu ngốc!”
Tiểu Quỷ Đạm quẹt miệng, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Chấp Mặc lạnh nhạt liếc mắt một cái, thẹn quá hóa giận khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng, thần khí mười phần: “Ngữ văn của anh như thế nào thi được một trăm điểm?! Chính đọc là Điềm Điềm thích Toan Toan, đọc ngược là gì......Ngô.”