Hơn mười ngày không để ý kia, đã tạo thành ảnh hưởng sâu sắc đối với hai người.
Bây giờ, lại bị Tần Họa nhẹ nhàng nói ra, dùng giọng điệu trêu đùa.
Tiểu Chấp Mặc có chút ngượng ngùng, cảm thấy hình tượng anh minh thần võ của mình trước mặt Điềm Điềm đã sụp đổ.
Mặc dù cô gái nhỏ khó được một lần......Tựa hồ là lần đầu tiên, đối với anh ngoan ngoãn phục tùng.
Ba mươi tết, sắp đến 0 giờ.
Người hai nhà như trước vẫn đang khí thế ngất trời, hai đứa bé làm ổ trên ghế sô pha xem Gala Tết.
Ở thời đại bây giờ những từ này còn rất mới lạ, rõ ràng cô Nghê Bình và chú Chu Quân là nam thần nữ thần trong lòng các bạn nhỏ.
Bọ rùa và sâu róm chính là thú cưng......
Đầu cô gái nhỏ gối lên đùi người nào đó, thỉnh thoảng ném đồ ăn vào trong miệng, nhai giòn tan.
Cô híp mắt lại suy nghĩ, nằm thật thoải mái, giống như con mèo lười.
Đột nhiên, cổ tay trắng nõn lọt vào trong tầm mắt, khớp xương rõ ràng ngón
trỏ và ngón giữa kẹp lấy gói Vượng Vượng Nho Nhỏ của cô, ngữ khí lãnh
đạm truyền từ trên đỉnh đầu.
”Không được ăn.”
”Vì......”
Cô gái nhỏ từ “Sao” còn không có nói xong, dư quang nhìn thấy mắt cá chân
cảu người nào đó còn rượu thuốc, ngoan ngoãn chuyển thành một chữ.
”Được......”
”Đi lấy cho anh hai cốc sữa chua.”
Ngay cả câu cầu khiến cũng không có chữ “Xin”, Tiểu Quỷ Đạm quyệt quyệt miệng không vui......
Nhưng lại nhìn thấy chân người nào đó bị thương.
”Được......”
”Không cần lạnh, muốn nhiệt độ thường.”
”Được......”
Bình thường anh nói chữ này với cô nhiều nhất, bây giờ đổi thành cô nói cho anh nghe.
Cô gái nhỏ có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn lúc Tiểu Chấp Mặc kiên nhẫn
xé lớp giấy bạc mỏng trên chai sữa chua, sau đó đưa cho cô trước, lại
thật vui vẻ.
Làm bộ như lơ đãng nhìn thấy khóe môi cô gái nhỏ chứa ý cười, cậu bé đáy lòng nhu hòa một chút.
Anh nghĩ, cô hẳn là vẫn đều để ý đến mình.
Vì anh vui vẻ, vì anh đau lòng.
Vì anh tùy hứng, cũng vì anh thỏa hiệp.
Lúc trước dưỡng thương, Tiểu Chấp Mặc đã xem xong “Hồng Lâu Mộng”, chứng
kiến sự đa dạng của tình yêu, sinh sinh tử tử sầu triền miên.
Bây giờ dưỡng thương, anh học được cách sai sử Tiểu Quỷ Đạm như hiện tại, bất ngờ hiện ra tràn ngập nhu tình.
Trong lòng giống như còn chưa có biểu hiện ra mặt, khóe môi cô gái nhỏ ý cười càng ngày càng lớn......
Trong con ngươi của Tiểu Chấp Mặc phản chiếu khuôn mặt nghiêng nghiêng của
cô, lúm đồng tiền má phải cũng bắt đầu lõm xuống......
Giây tiếp
theo, Tiểu Quỷ Đạm kích động vỗ một phát vào đùi của anh, từ trên sô pha trực tiếp đứng lên, vừa học Lục Tiểu Linh Đồng mua gậy Như Ý trên tivi, vừa nha nha kêu lên.
”Trời ạ! Vì sao Mỹ Hầu Vương vẫn đẹp trai như vậy! Xem ta bảy mươi hai lần!”
” Yêu quái đến chỗ nào! Ăn một gậy của lão Tôn ta!”
“.............................”
Khoa chân múa tay, có hình có dạng.
Không che dấu chút nào sự kích động.
Từ đầu đến cuối cũng chưa từng liếc mắt nhìn Tiểu Chấp Mặc một cái, cho dù là dư quang.
Đợi đến khi cô gái nhỏ theo TV kêu xong “ Lão Tôn ta đến đây”, mạnh liệt
rót hai cốc sữa chua, ngồi trở lại bên cạnh anh nhẹ thở gấp nghỉ ngơi
thì anh liền rút ra khăn tay, bắt đầu cẩn thận giúp cô lau mồ hôi trên
trán.
Vải lụa lạnh lẽo mềm mại, lướt nhẹ qua khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thỉnh thoảng chạm vào đầu ngón tay của anh, mang theo sự kích
thích vào thần kinh cảm giác.
Trong đôi mắt thật to sáng long lanh còn chưa tối lại, Tiểu Chấp Mặc bỗng nhiên có chút không vui, kiềm chế không được hỏi ra.
”Em thật sự thích Tề Thiên Đại Thánh? Thật sự muốn trở thành anh hùng cái thế sao?”
Có chuyện liên quan đến Mỹ Hầu Vương, cô gái nhỏ vẫn đều dụng tâm đối đãi.
Giống như hiện tại, cô nghiêng đầu suy tư một hồi lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ ửng.
Sau đó, chậm rãi tiêu tán, giảo hoạt chợt lóe rồi biến mất.
Má lúm đồng tiền hãm sâu, Tiểu Quỷ Đạm cười thiên chân vô tà, hỏi lại.
” Vậy anh là thật thích Điềm Điềm, muốn trở thành anh hùng cái thế của Điềm Điềm sao?”
Kim phút đã qua số tám, kim giờ thong thả nhích tới mười hai, kim giây
không biết mỏi mệt, giống như càng chạy càng nhanh........