Editor: Hanna

Người thành phố A thích dùng từ mệnh danh “Lý”, lén đem biệt thự cách đó không xa gọi là “Vinh hoa lý”, đồng thời tập trung nhiều nhân vật quyền thế, người đi qua đường cũng rất ít.

Không nói đến bây giờ là buổi tối, ngoại trừ trong rừng cây tiếng gió cùng tiếng côn trùng ngẫu nhiên kêu vang, cả ngã tư đường yên tĩnh không bóng người.

Cô gái nhỏ hút hút cái mũi, lặng lẽ giương mắt nhìn Tiểu Chấp Mặc một chút, nắm lấy tay anh có chút gấp gáp.

Ninh Chấp Mặc cảm nhận được cô gái nhỏ có chút khẩn trương, thầm thở ra một hơi, nhẹ nói: “Đừng sợ, cùng lắm là cắn một cái trên đùi thôi.”

Con mắt to xinh đẹp chớp chớp, cô gái nhỏ nhìn cái cằm đường nét hoàn mỹ của cậu bé, bộ dáng nghiêm túc: “Vậy đợi lát nữa em kêu một, hai, ba, anh sẽ lui người lại, em xoay người bắt đầu chạy?”

Cậu bé thái dương hung hăng co rút hai cái, nghiêng mắt liếc liếc cô gái nhỏ một cái, tầm mắt chậm rãi nhìn từ bắp đùi nhỏ mập mạp lên đến cánh tay nhỏ bụ bẫm.

Trong trong trơn bóng, hết sức động lòng người......Lại ngon miệng.

Khẽ nhíu mày, anh nghiêm túc thu lại vẻ mặt: “Ai chân to? Ai lên trước?”

Đáp án rõ ràng như vậy, nhất định phải dùng câu hỏi đến để sỉ nhục người ta sao?

Tiểu Quỷ Đạm quệt miệng, hơi hơi ngồi xổm người xuống, đem cánh tay của mình đặt song song với chân của cậu bé để so sánh.

Chân dài to cùng cánh tay nhỏ bụ bẫm......

Cô gái nhỏ gật gật đầu, tự mình cảm thấy hài lòng: “Anh xem đi, không sai biệt lắm, nhưng mà chân của anh có to hơn một chút nha......”

Tiểu Chấp Mặc khóe miệng chưa ý cười, cúi đầu nhìn thẳng vào tròng mắt tối đen của cô gái nhỏ, lúc đang muốn nói gì đó, cô gái nhỏ đứng dậy.

Biên độ đứng dậy tương đối lớn, chó dữ ánh mắt sáng ngời, sau lưng giẫm mạnh phát lực.

Con ngươi đỏ ngàu tập trung vào bả vai cô gái nhỏ!

Thời gian phản ứng chỉ trong nháy mắt.

Trong lúc điện quang hỏa thạch, cậu bé phút chốc cuốn một cái, cả người liền chắn phía trước Tiểu Quỷ Đạm......

Giống như lúc nghi thức kéo cờ hôm sau ngày khai giảng, cô giẫm phải chân của anh, đem cô cả người giam cầm ở trong ngực của mình.

Tư thái bảo hộ, không chê vào đâu được.

”Anh chân to......Ừ......”

Tiểu Quỷ Đạm chỉ cảm thấy trước mắt mình phút chốc tối sầm lại, hoài bão quen thuộc đánh úp lại, âm thanh giống như viễn sơn kia ở trong không gian yên tĩnh phá lệ rõ ràng.

Âm cuối sau kia, anh kêu rên.

Rất nhỏ mà áp lực.

Cô gái nhỏ có chút mông lung, chỉ cảm thấy trong lòng mình có cái gì đó bừng lên, ánh sáng chợt lóe.

Chó dữ bắt lấy phía sau lưng cậu bé, sau khi đánh sâu vào lùi ra sau một bước, áo khoác bị cào xé, nhung lông vịt bay tán loạn, như trời đổ tuyết.

”Toan Toan, anh bị thương sao?”

Dừng lại một giây Tiểu Quỷ Đạm vội vàng nhìn ra phía sau của cô, thò đầu ra, chó dữ tấn công lần thứ hai.

Không đến một giây, lại một lần nữa xoay tròn.

Thời điểm chân chạm đất, vừa vặn dẫm nát trên đống chân gà kia.

”Kéo ra.”

Trước khi Tiểu Quỷ Đạm còn không có hỏi đến, Tiểu Chấp Mặc cũng đã trả lời “Không có việc gì.”

Hai đứa bé thối lui đến bên cạnh con chó nhỏ.

Vật nhỏ suy yếu nghiêng đầu nhìn hai người ôm nhau cùng một chỗ, ánh sáng trong mắt giống như bảo thạch.

Lúc này đây, chó dữ bổ nhào trên không.

Chân trước một chút một chút bới trên mặt đất, tiếng kêu rõ ràng sau khi bị chọc giận, giống như sấm rền cuồn cuộn mà đến.

Tiểu Chấp Mặc mâu quang tối xuống, dưới chân cảm nhận sâu sắc giống như bị châm.

Ngữ tốc của anh khó có được nhanh: “Đợi lát nữa lại nhào lại đây, em bỏ chạy quay về đại viện gọi người, không cần quay đầu không phải sợ, hiểu không?”

Cô gái nhỏ cắn đôi môi tái nhợt, liều mạng lắc đầu.

Thở dài một hơi, Tiểu Chấp Mặc cười nhẹ một tiếng, tầm mắt nhu hòa, trấn an nói: “Em không phải đều nói sao...... Anh chân to......Ngoan ~!”

”Em chân to! Em chân to! Con chó dữ kia không cần cắn Toan Toan, đến cắn tôi đi!”