Cánh môi cô gái nhỏ hơi khô, nhưng rất mềm mại, lúc Tiểu Chấp Mặc nhẹ nhàng phác họa cánh môi xinh đẹp, lông mi nhỏ dài giống như cái bàn chải, đan xen cùng lông mi của cô.
Lúc cao lúc thấp.
Gió đêm có chút lạnh, mặt Tiểu Đạm Đạm lại nóng như thiêu đốt.
Cô không biết đáp lại như thế nào, chỉ đến khi trên mặt anh khẽ nhếch nụ cười, không tự chủ được liếm liếm khóe miệng......
Ánh mắt Tiểu Chấp Mặc tối sầm lại, ngược lại nhẹ nhàng cắn vành tai tinh tế trắng nõn của cô.
Hơi thở vấn vít, dịu dàng lưu luyến.
”Điềm Điềm, em vĩnh viễn không cần biết sợ......”
Cô gái nhỏ trong lòng ngoan ngoãn khéo léo, gật gật đầu.
Có chút ngây thơ, cái hiểu cái không......
.............................
”Gào khóc!”
”Ngao ô!”
Hình ảnh yên bình này lại bị tiếng động thình lình xảy ra đánh vỡ.
Khóe mắt Tiểu Chấp Mặc đảo qua, lập tức thấp giọng ở bên taicoo quát khẽ: “Đừng nhúc nhích!”
Ngay sau đó, một cái tay ấm áp chụp lên mắt cô.
Ở trong bóng tối, Tiểu Đạm Đạm rõ ràng nghe được tiếng răng nanh va vào nhau, “Tê lạp” rất nhỏ, sợ đến nỗi trên tay nổi hết da gà.
Bên chân thậm chí cũng truyền đến nguồn nhiệt, khi xa khi gần, thậm chí thỉnh thoảng còn sẽ cọ đến tất chân của cô......
Cô không dám thở mạnh, nín thở tập trung.
Chờ nguồn nhiệt kia cách xa một chút, trên tay phút chốc truyền đến một lực kéo, cô trong lúc hoảng thần đó bị tóm lấy, đã muốn chạy về phía trước vài bước.
”Vừa mới có hai con chó nhỏ vật lộn, giành gà chiên......Đừng quay đầu nhìn!”
Tiểu Chấp Mặc vừa dứt lời, cô gái nhỏ ăn ý cũng đã quay đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên trắng xanh, cô gái nhỏ có vẻ khiếp sợ mà luống cuống: “Toan Toan......Con đó......Con đó......”
Cô đưa tay, độ tay đầu ngón tay cùng với tiếng nói giống nhau, không giấu được sự run rẩy.
Hình ảnh sắc thái mà lại tàn bạo.
Miệng túi gà chiên hoàn toàn bị xé ra, mép giấy đều đã bị xé nát, cánh gà đều rơi đầy đất, có lành lặn, có bị cắn một hai miếng.
Mà bên cạnh, một con chó to màu vàng hung thần ác sát đang dẫm nát một cái đầu nhỏ, chân trước càng không ngừng đào bụng con chó kia, trên không bay từng mảnh từng mảnh lông da cùng sắc thịt màu đỏ.
Con chó nhỏ dường như sức cùng lực kiệt, tứ chi giãy dụa càng ngày càng nhỏ, liều chết che chở một cái chân gà, cũng vô lực buông rơi......
Lăn lông lốc lông lốc, lăn vài cái.
cuối cùng, dừng trước mặt cô gái nhỏ, không đến một thước.
Con chó to kia kêu rên một tiếng, ngẩng đầu lên, ánh mắt âm lãnh đảo qua người hai đứa bé, rơi vào trên chân gà trước mặt.
Nó không có đi tha, ngược lại là cúi đầu, ngậm cái đuôi của con chó nhỏ kia, vết dao dầy đặc trên mặt, mắt thấy sẽ dùng sức xé xuống __
Tiểu Quỷ Đạm không biết mình lấy dũng khí từ đâu, lại đem cục đá ném qua bên kia, cô dùng ánh mắt kiên định, không hề sợ hãi.
Có chút kinh ngạc, Tiểu Chấp Mặc nghiêng mặt, tầm mắt nháy mắt nhu hòa.
Tiểu Đạm Đạm lúc này, giống như là nữ anh hùng khoác chiến bào xuất chinh thời cổ đại, trang sức màu đỏ bay lên trên da ngựa bọc thây nơi sa trường.
Dù sao khí lực không lớn, hòn đá nhỏ sau khi vẽ một đường vòng cung, rơi xuống bên chân con chó to.
Nức nở một tiếng, lông cả người nó dựng thẳng lên, sợ sệt một lát, nâng chân buông con chó nhỏ bị tra tấn ra.
Con chó nhỏ kia gian nan đứng lên, run run rẩy rẩy kéo thân mình nặng nề dịch chuyển không đến một thước, mặt đất xuất hiện loang lổ vết máu.
Cùng lúc đó, con chó to kẹp chặt cái đuôi, cùng hai đứa bé đứng đối mặt, ánh mắt đỏ ngàu, miệng rộng khẽ kêu, răng trắng ánh lên......