Editor: Quỳnh Nguyễn
Tiểu Quỷ Đạm bên này mới vừa treo điện thoại Hứa Thời, đang yên lặng oán thầm một Đại lão gia vì sao dong dài như vậy... Ôn Tình liền gọi đến.
Phong cách nữ cường nhân làm việc sạch sẽ lưu loát, nói chuyện cũng không dài dòng.
" Thứ nhất, nửa giờ sau trợ lý công ty sẽ đem chứng minh thư đến dưới lầu, con lấy đi mua vé cũng chỉ có thể mua vé."
"Thứ hai, bên trái cái ngăn kéo thứ hai bàn công tác thư phòng Hứa Thời, bên trong có hai tấm thẻ tín dụng, con lấy tấm màu đen kia đi, mật mã là sáu số thường dùng, đi khách sạn cũng có thể trực tiếp quét thẻ, phía trên có tin tức không cần đăng ký."
" Thứ ba, ra ngoài quần áo mang đủ, điện thoại di động, chìa khóa, bóp tiền kiểm tra mấy lần, tiền mặt đặt nhiều vị trí, đóng cửa sổ gọi điện thoại cho cha nuôi mẹ nuôi."
" Thứ tư, đề nghị con ngồi xe lửa có thể tốc hành thị trấn, máy bay tại sân bay vẫn còn chuyển xe buýt...."
Thanh âm Ôn Tình thông qua điện thoại, cô gái nhỏ lấy cây bút lung tung viết trên tờ báo.
Cô vừa rất nhanh nhớ kỹ vừa đáp ứng từng cái.
Giao đãi điều quan trọng xong, Hứa mẹ thở dài một hơi, lo lắng khó nén rốt cục lộ ra.
"Mẹ không hỏi con nguyên nhân, cũng cực kỳ đồng ý suy nghĩ của con, muốn làm cái gì liền đi làm, đây mới là con gái Ôn Tình,.... Nhưng mà mẹ cũng hi vọng con nhớ kỹ, con thật sự còn nhỏ, trên đường thay cha mẹ chiếu cố bản thân tốt, biết không?"
"Nguyên nhân là Tiểu Quỷ Đạm muốn lập tức nhìn thấy Toan Toan, cũng không nói lên được vì sao, chính là một loại kích thích, giống như không làm toàn thân liền không thoải mái.... Tiểu Quỷ Đạm nhớ kỹ Tiểu Quỷ Đạm còn nhỏ, Tiểu Quỷ Đạm sẽ chiếu cố bản thân báo bình an!"
Con gái khó có được nhu thuận như vậy, bộ dáng biết nghe lời phải làm cho Ôn Tình vui mừng lại lo lắng.
Bà cơ hồ vận dụng tài nguyên mọi người, gọi điện thoại cùng từng cái người bạn già dọc theo đường đi của con gái, khách khách khí khí ăn nói xin nhờ một phen, lúc này mới thoáng an tâm tới.
...
Buổi tối gọi điện thoại cho Toan Toan cư nhiên lại không tiếp?
Bất quá trong lòng nhớ lại chuyện vui mừng Tiểu Quỷ Đạm tuyệt không để ý.
Anh nói cô bận, không cần gọi điện thoại chbaajanh rồi....
Tốt lắm, cô trực tiếp nhìn anh!
Anh để cho cô cùng Mộc Dịch ngoạn chơi...
Tốt lắm, cô trực tiếp đi bồi anh!
...
Dì trợ lý hỗ trợ mua vé xe lửa là mười hai giờ giữa trưa ngày mai xuất phát.
Ngực bắt đầu nhảy nhót, ngày hôm sau Tiểu Quỷ Đạm liền ngồi xe hai giờ đến chỗ nhà ga.
Mặc dù chuẩn bị tâm lý biết được nghỉ hè nóng, cô vẫn lại là bị sảnh đợi xe dọa đến chỗ.
Nhiều người không phải trọng điểm, mấu chốt là....
Những cái người này trực tiếp đem túi ni lông trải đến sàn nhà làm giường, chú vén áo phông bẩn ngủ được say sưa, bọn họ không lạnh sao?
Vì sao bác gái bán trứng luộc và nước trà muốn đem vòng tròn gì đó treo ở trên cổ, không thể giống sân bay miễn thuế đồ ăn vặt, đơn giản lại thuận tiện?
Vì sao có trên chỗ ngồi đặt bao, cũng không cho dân công mệt mỏi ngồi trên đất kia ngồi a?
Người này cũng kỳ, cô mắt to nhìn xung quanh.
Lôi kéo một cái rương hành lí vàng hai mươi tám cm, cộng thêm giày chạy đua phối quần áo chống nắng, cô gái nhỏ làm cho không ít người đi đường ghé mắt.
Phỏng đoán nhà ga còn không có đổi mới, gạch là khối lớn hình thoi ô vuông hồng xanh lưu hành thế kỷ thập niên 90, phấn viết chữ viết màu trắng xinh đẹp đến không được.
Tiểu Quỷ Đạm đứng ở trước mặt cái người đàn ông quỳ kia, vừa tò mò xem, vừa nói ra.
"Xin tiền bạc xem bệnh, đại ân đại đức! Bản thân Trương Đại phát, 43 tuổi, con trai độc nhất trong nhà đến nay chẩn đoán chính xác nhiễm trùng đường tiểu, hơn mười vạn tiêu dùng làm cho gia đình nông thôn bần hàn không chịu nổi gánh nặng...."