Editor: Quỳnh Nguyễn
Giọng nói điện thoại là cứng nhắc trong không trung, thanh âm, thanh âm, sô pha va chạm cái nút xanh biếc, cùng với chuyển động cùng nhau biến mất vào góc.
"Về sau kịch tình không khó đoán...Anh đi tìm Tần Họa, thành nhiếp ảnh gia tay sai của bà, bị bà một tay nâng lên, sau đó đến chính mình mở phòng làm việc..."
Nói đến tình huống hiện tại, tiếng Mộc Dịch cơ hồ không có gì lên xuống.
Anh như là nói đến chuyện xưa ai khác, không hề bận tâm.
Tiểu Quỷ Đạm vốn là đang nghe chuyện xưa người khác, lại kinh tâm động phách ( rung động lòng người).
Yên lặng một lúc lâu, tiếng nói giòn giã của cô phá không gian yên lặng.
" Chú, chú nói nhiều như vậy vậy ý tứ là... Vì báo đáp chúng ta, chuẩn bị lấy thân báo đáp?"
Lấy? Thân? Báo? Đáp?... Cái quỷ gì!
Bốn chữ dễ dàng liền đem Mộc Dịch lôi trong khét ngoài sống, rất không dễ dàng tích luỹ cảm khái thoáng chốc tiêu tan.
Anh hơi chút quay đầu, trùng hợp va chạm ánh mắt cô gái nhỏ sạch sẽ, trong suốt mang theo linh lung trong sáng làm cho người ta đoán không ra cô rốt cuộc là nghe hiểu hay là không có nghe hiểu, là lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ hay là thông minh đến nói sang chuyện khác...
Bên này còn đang tại khổ sở suy tư, chỉ thấy bên kia Tiểu Quỷ Đạm đột nhiên che đậy vị trí trái tim chính mình, mở to mắt lộ hoảng sợ: "Cháu nói cho chú không có khả năng!"
Mộc Dịch lờ mờ: "Cái gì không có khả năng?"
" Mặc dù Toan Toan luôn luôn quản cháu, không cần cháu không cần như vậy.... Nhưng là anh ấy là của cháu, chú không thể cướp đi!"
"..."
Nhìn người đàn ông nháy mắt đen mặt, Tiểu Quỷ Đạm cằn nhằn một trận mới hậu tri hậu giác phát hiện không khí không bình thường, ho hai tiếng, nhất thời có chút xấu hổ.
"Chú không phải ý tứ này sao?"
Tôi khi nào thì là ý tứ này rồi hả?!
Mộc Dịch đầu đầy hắc tuyến: "Em như thế nào không nói anh lấy thân báo đáp cho em a?"
Xuy một tiếng, cô gái nhỏ lật chuyển một cái xem thường xinh đẹp: "Chú đừng nghĩ muốn đem hứa hẹn một rương kẹo cao su làm lấy lệ qua đi! Cháu mới hẳn không mắc mưu!"
Chẳng lẽ anh đường đường một đại tổng giám đốc thêm thiên tài nhiếp ảnh gia, ở trong mắt Tiểu Quỷ Đạm vậy mà....
Còn không bằng một rương kẹo cao su?!
Lòng tự trọng nghiêm trọng của Mộc Dịch gặp khó khăn, ánh mắt nhất chuyển nhất thời nổi lên tâm ngoạn chơi.
Bước chân đi đến bàn công tác bên cạnh, thân hình anh cao ngất ỏ trước mặt cô gái nhỏ quăng xuống bóng mờ, ngược chiều ánh sáng mà đứng góc độ tôn lên gương mặt tuấn tú vô cùng đẹp.
Nhướng mi một chút, anh hướng về phía Tiểu Quỷ Đạm nháy mắt mấy cái, mười phần điện lực làm cho ánh mắt cô gái nhỏ ngưng một phen.
"Cháu cảm thấy chú đẹp trai không?"
Cô không chút do dự gật đầu: "Đẹp trai!"
Mộc Dịch vừa lòng tiếp tục: "Hai chữ a?"
Tiểu Quỷ Đạm thốt ra: "Rất đẹp!"
Anh tiếp theo ngoạn chơi: "Ba chữ a?"
Cô gái nhỏ biết nghe lời phải: "Phi thường đẹp!"
Bị người phối hợp thình lình xảy ra như vậy có phần lâng lâng, Mộc Dịch vén tóc rơi bên tai mình một phen, gợi lên khóe môi, cố ý đè thấp tiếng nói mê hoặc mười phần.
"Vậy cháu nói, là chú đẹp trai... Hay là Toan Toan nhà cháu đẹp trai..."
"Này còn dùng suy xét sao?" Cô gái nhỏ nhíu lại lông mày xinh xắn.
Hạnh phúc tới quá nhanh, Mộc Dịch ngược lại có chút không biết làm sao.
Anh đột nhiên rất muốn sờ sờ lổ tai thỏ đáng yêu trên đầu cô gái nhỏ.
Tay ở giữa không trung, thanh âm mềm dẻo khẳng định từ phía dưới truyền đến.
"Đương nhiên là Toan Toan nhà ta đẹp trai!"
Động tác của anh bị kiềm hãm.
Như là sợ hãi anh không tin, Tiểu Quỷ Đạm từ ghế xoay trượt xuống, kiễng chân lên vỗ cánh tay của anh, lời nói thấm thía nói: "Mặc dù lại bảo trì tuổi trẻ, cuối cùng tuổi vẻ mặt dán nguyên lòng trắng trứng này..."