Editor: Quỳnh Nguyễn

Sáng ngày thứ hai, Tiểu Quỷ Đạm không chỉ có tự giác uống sữa vào, còn ăn bánh quẩy trứng chim tượng trưng 100 điểm, trên đường châm chọc trù nghệ Hứa Thời càng ngày càng tốt, Ôn Tình càng lúc càng lười...

Gần đến giờ ra ngoài, đáy mắt của cô ngắm đến biệt thự yên lặng đối diện... Anh còn chưa rời giường?

Suy tư chốc lát, thừa dịp Hứa ba ba đi lấy xe, cô gái nhỏ nhanh chóng xoay người chạy đến đối diện, ngựa quen đường cũ trên mặt đất gõ cửa.

Tại khoảnh khắc anh xoa mắt nhập nhèm mắt buồn ngủ mở cửa, cô đi cà nhắc hôn lên cánh môi anh có chút khô ráo trong hỗn độn.

" Cái vở đêm qua kia.... Đây là bánh crêpes anh đào tặng anh."

Tiếp xúc lập tức cách xa.

Dứt lời, căn bản không đợi anh phản ứng, cô gái nhỏ khó có được chạy nhanh giống một trận gió như vậy, bóng dáng biến mất tại đầu bậc thang.

Chạy tới trước xe Hứa ba ba, trái tim nhỏ cô đều đã bùm bùm liền muốn nhảy ra lồng ngực.

Chung quy nhịn không được...

Trước lên xe, Tiểu Quỷ Đạm đỡ cửa xe quay đầu lại, nhìn lại cửa sổ phòng ngủ người nào đó.

Không lưu luyến không rời, lại ngoài ý muốn thấy bóng dáng quen thuộc kia đứng lặng ở trước cửa sổ.

Toàn thân mặc áo ngủ rộng thùng thình, mang theo lười biếng chưa tỉnh táo, ánh mắt vân đạm phong khinh đụng cùng một nơi cùng ánh mắt cô gái nhỏ... Anh từ từ cong lên khóe môi.

"Tiểu Quỷ Đạm thông minh thiện lương mỹ lệ cơ trí xinh đẹp đại lượng cố lên, anh thích em."

Cô đã từng trăm phương nghìn kế dây dưa năm sáu năm cũng không thể đạt được một đáp án, tại thời gian đặc biệt như vậy, dưới tình cảnh đột ngột như vậy nói ra... Cô gái nhỏ căn bản không kịp ngẫm nghĩ nữa, trong đầu nháy mắt trống rỗng.

Hứa Thời giẫm lên chân ga, cô ngã ở trên thảm xe như cẩu.

Báo thù ngày hôm qua tranh thủ tình cảm cùng "Vui chơi giải trí chơi đùa" chưa thực hiện được, độ cong bên môi Tiểu Chấp Mặc càng lúc càng lớn, nhìn theo xe chạy ra tầm mắt, vui sướng kéo lại bức màn tiếp tục ngủ...

Mà trong trường học, cô gái nhỏ tâm tồn oán niệm nói đâu đâu một đường ngồi ở trong trường thi, thấy những cái đề bài gần gũi này, tất cả bất mãn thoáng chốc tan thành mây khói.

Biết một cái học thần là một loại thể nghiệm như thế nào?

Biết một cái học thần sẽ đoán đề trúng tới 90% là một loại thể nghiệm như thế nào?

Mấu chốt là, cái học thần kia vẫn là Toan Toan nhà mình...

Này lại là một loại thể nghiệm như thế nào...

Tiểu Quỷ Đạm nộp bài thi lên trước nửa giờ, đáy mắt ngắm đến những biểu tình bạn học đó kinh ngạc, khó có được có phần xấu hổ lại khiêm tốn cười cười.

Một người đeo túi sách nhỏ từ trường thi đi đến cửa trường học, toàn bộ hành trình cô đều đã vui giọng hát khẽ.

"Sao sao lộc cộc, sao sao lộc cộc, Toan Toan người thạo nghề đoán đề, đoán trước cuộc thi, vừa thi vừa cười, bài kiểm tra hôm nay quá dễ dàng, dễ dàng làm xong!"

Nghe được 《 bán báo tiểu hành gia 》 không hề tuân theo bản cũ như vậy, Tiểu Chấp Mặc nhếch môi cười, ăn ý tiếp nhận cặp sách cô gái nhỏ treo tại khuỷu tay mình, "Cuộc thi hôm nay như thế nào? Khó sao? Có tin tưởng lấy một trăm điểm sao?"

Chuyện mình hạng nhất lên trung học là ván đã đóng thuyền, dù cho biết cô hẳn là không có vấn đề, Tiểu Chấp Mặc vẫn lại là nhịn không được lo lắng.

" Vậy phải xem cô giáo Ngữ Văn cho viết văn của em một trăm điểm hay không!"

Cô gái nhỏ ngửa cằm nhỏ, tại một đám ánh mắt cha mẹ tò mò bát quái tràn đầy tự tin trả lời.

Nhưng mà, độ cong chân mày chưa kéo ra, cô gái nhỏ tựa hồ nghĩ tới chuyện gì, khuôn mặt nhỏ nhắn sinh động từ từ ảm đạm.

Ánh mắt cô nhìn Tiểu Chấp Mặc tương đối phức tạp...