Editor: Quỳnh Nguyễn

Vách tường sau lưng lạnh lẽo, nhưng mà nhiệt độ trên môi liên tục tăng, giống như đặt mình trong hai tầng lửa và băng, Tiểu Quỷ Đạm trong lòng trào ra một tia bất an, Toan Toan cường thế lại xa lạ như vậy làm cho cô... Khó có thể chống đỡ.

"Buông ra... Ưm."

Mở miệng nháy mắt bị lưỡi trắng mịn mềm mại thuận thế chui vào miệng của cô, bởi vì thiếu răng mà không hề trở ngại, lưỡi xẹt qua bên cạnh hàm răng mang từng trận tê dại, cái lưỡi đinh hương bá đạo cuốn lên, thân thể của anh dán càng gần cô, hô hấp đan vào như là trận đấu, người nào so với người nào nhanh hơn...

Mới ăn bánh ngọt, miệng cô gái nhỏ còn còn sót lại mùi bơ, vị anh đào tươi mát hỗn loạn ở giữa, vẫn không lấn át được đẹp ngọt ngào bản thân như cũ, làm cho người ta không tự chủ được muốn thăm dò giữa răng môi, mất phương hướng tuần hoàn lặp đi lặp lại...

Tất cả tức giận trong khoảnh khắc nhấm nháp hương thơm tan thành mây khói, Tiểu Chấp Mặc lặng yên thả nhẹ động tác, nhẹ nhàng hôn môi, anh như là không nơi nương tựa dẫm nát đám mây, thật cẩn thận lo lắng rơi vào tay giặc, hay là sớm rơi vào tay giặc, triền miên mà không thể tự thoát khỏi...

"Răng... Ưm! Răng!"

Tiếng ưm ưm kiều kiều nhuyễn nhuyễn phá ấm áp giữa hai người.

Khóe môi hung hăng giật giật hai lần, Tiểu Chấp Mặc mở mắt ra, vừa lúc va chạm mắt cô gái nhỏ ngập nước, lông mi thon dài rung rung, tội nghiệp nhìn chính mình nói: "Ôn Tình nói thời kỳ thay răng... Ưm!"

Nặng nề mà hôn môi cô một phen, vừa mạnh mẽ liếc cô một cái, anh hít sâu vài ngụm, lúc này mới bình tĩnh trở lại.

Để đầu lên trên vai cô gái nhỏ, Tiểu Chấp Mặc cọ mang theo bất đắc dĩ thở dài.

"Anh nên bắt em làm sao bây giờ..."

Hơi thở ấm áp phun ở vành tai cô gái nhỏ, làm cho cô ngứa, cũng nghiêng đầu cọ trên đầu anh, mặt cười hiện lên giảo hoạt: "Anh ghen tị sao?"

Tuy là ngữ khí nghi vấn, giọng lại để lộ cô sớm đoán được chắc chắn.

"... Uh`m."

Lông mi Tiểu Chấp Mặc cụp xuống, yếu ớt hừ nhẹ chìm ngập giữa tóc đen mềm mại, không thể nghe thấy.

Không biết khi nào thì trên eo anh tay nhỏ nhẹ nhàng gãi hai lần, tại chỗ anh nhìn không thấy khóe môi Tiểu Quỷ Đạm khẽ nhếch, ngữ khí nói ra miệng vân đạm phong khinh.

"Em không phải là ôm Tiểu Bá Vương một phen...Anh ghen cái gì nha..."

"Chúng ta cùng một chỗ nhiều năm như vậy, nhiều bạn học học tỷ mơ ước anh như vậy em cũng chưa nói cái gì a!"

Nói tới đây, cô cực kỳ phô trương mà cảm khái, trong cảm khái lại có một cỗ đắc ý không hiểu, bộ dáng ra vẻ mười phần.

Không thể không nói, nhiều năm cùng một chỗ một người đẹp như vậy.

Má lúm đồng tiền má phải người nào đó lún vào, chôn ở trên mái tóc mềm mại của cô.

Tiếp theo lại nghe hai tiếng ho nhẹ, cô gái nhỏ thu liễm vẻ mặt, tiếp tục không hề bận tâm.

"Huống chi, vừa rồi Tiểu Bá Vương nói cho em biết nói.... Anh thực ra không gọi Từ Thanh Triệt mà là Hứa Thanh Triệt, ông nội anh cùng lão nhân ngang ngược là anh em ruột, bất quá khi còn sống hai người không hợp nhau đoạn tuyệt quan hệ, qua đời mới đến thăm viếng..."

"Cho nên, anh là anh họ của em."

Cảm nhận được trên hõm vai đột nhiên ngừng một lát, độ cong bên miệng Tiểu Quỷ Đạm càng lúc càng lớn, chậm rãi nâng lên khuôn mặt tuấn tú bỡn cợt nhìn thẳng người nào đó.

Mắt như mực, môi nhạt màu, mũi cao thẳng, chiếc cằm thon.

Mỗi một chỗ đều giống cẩn thận điêu khắc, theo thời gian trôi qua càng lúc càng rung động lòng người.

Chỉ thấy mắt anh mênh mông, mở miệng lại lạnh nhạt: "Lặp lại câu nói đầu tiên một lần."

Cô gái nhỏ nghi hoặc: "Răng?"

Anh lắc đầu: "Câu tiếp theo."

Cô biết nghe lời phải: "Ôn Tình nói tại thời kỳ thay răng?"

Anh vẫn lại là lắc đầu: "Xuống một câu nữa."

Nghiêng đầu suy tư chốc lát, cô gái nhỏ tiếp tục: "Anh ghen tị sao?"

Rốt cục nói đến mấu chốt, Tiểu Chấp Mặc mắt chứa ý cười từ từ gợi lên khóe môi, chậm rãi phun ra hai chữ.

"Không... Có!"