Sau tang lễ là cơm trưa bạn chí cốt thân nhất ngồi vây quanh hai cái bàn tròn lớn, cô gái nhỏ vui vẻ xem xét trái lại nhìn phải một chút, cảm thấy chính mình cần phải làm cho bọn họ biết một loại giải thích vui vẻ chút khác, ho hai tiếng liền phá trầm mặc.

”Kỳ thật mỗi người đều có số định mức hạnh phúc...”

Nói đến chỗ một đoạn “Đứa nhỏ đứa nhỏ đứa nhỏ” kia, nhẹ cười lên xuống, hứa ba ba rõ ràng nghe được lồng ngực truyền đến tiếng “Ca xoa xát” ( không hiểu tiếng gì)

Thủy tinh đã vỡ.

Nhấp một ngụm nước canh cá quả, ánh mắt ông vô cùng ai oán: “Tiểu Quỷ Đạm, ba ba mới không còn ba ba, con liền muốn để cho ba ba không có con gái sao...”

Hành động phô trương, động tác nhào nặn.

Diễn viên yên lặng chăm chú nhìn, cho ba sao bày tỏ ghét bỏ.

Ông gắp cho cô gái nhỏ gắp một cái chân vịt hương tô, cười đến ý vị thâm trường: “Tương lai Tiểu Quỷ Đạm muốn gả cho Toan Toan sao? Gả cho anh các con mới có thể có đứa nhỏ đứa nhỏ đứa nhỏ a......”

Giọng du dương làm cho hình ảnh Tiểu Chấp Mặc rất phối hợp trồi lên.

Bà ngoại sói dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ...

Toàn thân run rẩy nổi da gà, anh bình tĩnh ăn một miếng cơm cuối cùng, lỗ tai dựng thẳng.

” Nếu như anh cho phép con ngồi gần chút xem tivi, dắt con đi chơi, không hạn chế con ăn ít kem, mỗi ngày cùng xem Tây Du kí với con, lúc luyện đàn cho con ngồi ở bên cạnh vẽ tranh, sẽ không hung dữ khi con đi chân trần.... Uh`m, hình như nói xong, con là có thể suy xét cân nhắc.”

”Phốc xuy! Không ngờ Ninh Tam Nhi cường thế như vậy!”

”Hô hô! Tiểu Quỷ Đạm đây là bị ức hiếp đã lâu a! Nhị ca đồng ý em toàn bộ, em gả cho Nhị ca có được hay không nha ~?”

Hai anh em Ninh gia có nếp có tẻ kẻ xướng người hoạ làm cho người có mặt cười rối bời.

Nhưng mà đương sự dù bận vẫn ung dung để bát đũa xuống, lấy giấy lau miệng ra động tác chậm rãi tao nhã khuôn cách mười phần.

Từ chỗ ngồi đứng dậy, đúng lúc chạm vào ánh mắt nhỏ chờ mong người nào đó, khóe môi của anh từ từ cong lên.

”Em không cần suy xét rồi.... Bởi vì.”

Động tác Tiểu Quỷ Đạm đang cắn chân vịt dừng lại, nước thịt từ miệng chậm rãi chảy tới bên môi.

Anh nhìn dứt khoát trả lời rõ ràng: “Không có khả năng.”

”Loảng xoảng thông” một tiếng, chân vịt xiêu vẹo rơi vào trong bát, cô gái nhỏ lã chã nhìn anh rời khỏi bàn ăn, còn chưa kịp lau hai giọt nước mắt hòa nhau, ánh mắt đột nhiên nhìn cái chân vịt rơi xuống bát mỳ kia.

Nháy mắt điện quang hỏa thạch ( ánh sáng), bản năng cật hóa làm cho động tác của cô so với lý trí nhanh một bước, nháy mắt đưa tay đi tiếp, tay đụng chân ghế gỗ lim khảm đá cẩm thạch, đau đột nhiên lui về phía sau, một cước dẫm trên bát lật úp...

Tư thế giống như ếch nằm úp sấp quỳ trên mặt đất.

Cô gái nhỏ nhìn Tiểu Chấp Mặc mỉm cười, cả người triệt để mông muội.

Miệng nhỏ đầy mỡ, mảng lớn cơm tẻ dán ở áo lông màu đen ở trước ngực hồ đồ lờ mờ đứng lên, trong tay cô còn nắm chặt cái chân vịt kia, ánh mắt đờ đẫn...

Giữa cười to, độ cong khóe môi Tiểu Chấp Mặc ngược lại thu lại.

Tầm mắt của anh rơi vào vết bầm tím nhạt trên cổ tay trắng nõn của cô, mi tâm nhíu chặt dắt một cánh tay kia của cô, “Con mang em ấy đi lên lầu bôi thuốc, mọi người từ từ ăn.”

....

Chân vịt liều chết cứu trở về im lặng nằm trong thùng rác.

Cô gái nhỏ dựa vào ôm ấp ấm áp tầm mắt nhìn chằm chằm chân vịt.

Bộ dáng cô trông mong, lông mày Tiểu Chấp Mặc nhăn càng sâu, lực đạo vân vê vết thương của cô tăng thêm chút.

”Biết chính mình sai chỗ nào rồi sao?”

”Uh`m...Anh nhẹ chút... A... Nhẹ chút...”

Tiếng mềm mại làm cho người ta miên man bất định.

......

Ôn Tình đi tới cửa cười thầm, gõ tượng trưng phía sau cửa một phen đẩy ra.

”Mau nhìn xem ai tới rồi!”

Vừa nói xong bà vừa đẩy người nọ từ phía sau đến bên cạnh.

”Tiệc rượu không phải buổi tối mới bắt đầu sao? Người nào tới đây sớm như vậy - - a.”

Tiểu Quỷ Đạm không tập trung đáp lời, nhẹ nhàng dời tầm mắt, khi chạm vào khuôn mặt đứa bé trai mặt mày thanh tú kia, tất cả biểu tình ngưng trệ.

Đầu một mảnh trống không....