Editor: Quỳnh Nguyễn

Khóe môi Tiểu Chấp Mặc giật giật: "Nếu anh nói không tốt, em sẽ không nói sao?"

Cô gái nhỏ yếu ớt hừ một tiếng, thoáng đứng dậy cọ trên cằm anh "Oa hu" liền một ngụm đương nhiên nói: "Đương nhiên sẽ không."

Bộ dáng khôi phục sức sống, tươi đẹp lại động lòng người.

Đưa tay nắm cái mũi nhỏ phấn hồng của cô, tiếng mềm mại trở nên ồm ồm.

"Chuyện thứ nhất là, những thứ truyện cười này em cơ bản đều đã xem qua, cũng không có cảm giác quá lớn,,, Chuyện thứ hai là, thực ra ngay từ đầu em liền nở nụ cười, không là vì truyện cười, mà là vì... Anh ưm."

Cánh môi của cô rất khô, hơi hơi vỡ ra, nhưng mà mang theo ngọt ngào, ngậm vào trong miệng giống như là ngậm một khối kẹo đường.

Tê tê dại dại, cô gái nhỏ như là nhớ tới cái gì, thử thăm dò vươn đầu lưỡi trắng mịn chính mình ra, đầu lưỡi vừa mới chạm vào khóe môi của anh, bên tai liền truyền đến một tiếng giọng trầm.

" Chúng ta đều còn đang kỳ thay răng sữa, không thể lè lưỡi."

Oanh một phen, mặt Tiểu Quỷ Đạm đỏ, có tật giật mình đưa tay đẩy anh từ trong ngực cách chính mình, không có chú ý tới tư thế hai người.

Cô gái nhỏ mất đi trọng tâm liền không ổn định, phía sau lưng đột nhiên hạ xuống, mắt thấy liền muốn ngã lộn nhào chấm đất---

Phía sau lưng đột nhiên bị ôm lấy, sau khi trời đất quay cuồng, cô bị Tiểu Chấp Mặc sợ hãi giam cầm ở trong lòng, bên tai cách hai kiện áo mỏng kề sát vị trí trái tim của anh.

Phù phù, phù phù.

Cô gái nhỏ bất an vặn vẹo thân thể mượt mà chính mình, muốn tránh thoát.... Như vậy.... Không thể hô hấp...

"Bốp."

Bàn tay vỗ vào mông nhỏ mười phần co dãn, lực đạo không lớn, cũng rất thành công làm cho Tiểu Quỷ Đạm an phận.

Liếc bộ dáng cô chu miệng hờn dỗi, Tiểu Chấp Mặc khẽ cười một tiếng, nhẹ hôn một ngụm trên trán trắng nõn của cô di chuyển đến bên tai.

"Tiểu Quỷ Đạm, anh cũng có qua có lại nói cho em một chuyện...."

Vừa cầm ngón út chồng ngón áp út, ngón áp út chồng ngón giữa, ngón giữa chồng ngón trỏ, xoay vặn thành hình dạng bánh quẩy, vừa không chút để ý trả lời cô gái nhỏ.

" Những cái truyện cười vừa mới không buồn cười này đều có thể có hai cái kết cục, một việc cũng là như nhau...."

" Người khác nói, ông cụ Hứa Nghị giải phẫu thất bại qua đời, nhưng mà ̣ chúng ta biết, không phải như thế, còn có một lời giải thích khác..."

"Đó là... Cái gì?"

Cô ngừng một trận, hít hít cái mũi, ánh mắt mang theo không xác định.

Nhưng cảm thấy được khoảng trống trong lòng mới đột nhiên theo tiếng nói êm tai như trẻ con chưa thoát xong có một cỗ dòng nước ấm từ từ thêm vào chỗ trống."

"Mỗi người đều có số định mức hạnh phúc chính mình, sau khi đạt tới số định mức này, ông liền thăng cấp thành công, rời khỏi thế giới này... Đi một cái thế giới tốt đẹp hơn tập hợp thêm hạnh phúc, tựa như Thế Giới Cực Lạc trong Tây Du ký."

"Uh`m."

Cô gái nhỏ không nghi ngờ gật đầu, ánh mắt tò mò thúc giục anh tiếp tục.

" Ông nội Hứa đã đạt tới số định mức hạnh phúc chính mình, cho nên ông đi thế giới tốt đẹp trước rồi..."

"Ông không có rời khỏi em, cũng không có rời khỏi chúng ta...Ông là ở cái thế giới kia chờ chúng ta, chờ chúng ta tập hợp xong số định mức hạnh phúc chính mình sau đó đi tìm ông...."

" Vậy lúc nào chúng ta mới có thể tập hợp xong số định mức hạnh phúc a?"

Tiểu Quỷ Đạm ngây thơ đối với sợ hãi tử vong biến mất, thậm chí có vẻ có phần không thể chờ đợi được.

Dương khóe môi lên, má phải Tiểu Chấp Mặc má lúm đồng tiền lún vào.

"Đợi cho con của chúng ta lớn giống như chúng ta, đợi cho chúng ta đều đã quên chuyện số định mức hạnh phúc này, chờ Tiểu Quỷ Đạm hạnh phúc vô số lần..." Ngón trỏ thon dài khều nhẹ cằm nhỏ mượt mà của cô, ôn nhu mê hoặc, "Tới, cười một cái trước."