Chương 13
Trần Gia Bảo tiếp tục nói: “Anh cũng cho em thời gian một năm, nếu như em không có biểu hiện gì làm Anh vừa lòng, thì anh sẽ cho em một tờ thư bỏ vợ.”
“Anh… Anh nói cái gì?”
Tô Ánh Mai vừa giận vừa sợ, cô được so sánh như đứa con cưng của ông trời trong giới thượng lưu, cũng đã chủ động nhường nhịn anh rồi, thế mà đối phương chẳng những không cảm kích, mà ngược lại còn uy hiếp sẽ bỏ cô.
Sao cô có thể chịu đựng được chứ?
Đối mặt với vợ sắp cưới đang thẹn quá hóa giận, Trần Gia Bảo không bị ảnh hưởng chút nào, anh nói tiếp: “Anh nói được thì sẽ làm được, tự mình nghĩ cho kỹ đi.”
Dứt lời, anh quay người đi luôn, không hề lưu luyến gì.
“Trần Gia Bảo, anh thật đáng ghét, để tôi xem xem, sau một năm nữa anh có thể làm nên tích sự gì không!”
Tô Ánh Mai tức giận đến mức giậm chân.
Còn Trần Gia Bảo vẫn bình tĩnh mở cửa ra ngoài.
Diệp Ngọc Trâm đang đứng ở cửa ra vào, đột nhiên trông thấy Trần Gia Bảo thì lộ ra nụ cười lúng túng.
Trần Gia Bảo khẽ vuốt cằm, rồi đi khỏi không quan tâm đến người khác nữa.
Nhìn thấy anh đã đi xa, Diệp Ngọc Trâm âm thầm lắc đầu, cô không biết tại sao Trần Gia Bảo lại trở thành chồng sắp cưới của tổng giám đốc Tô, nhưng mà cô hiểu rõ, căn bản Trần Gia Bảo không xứng với tổng giám đốc Tô, rõ ràng là hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, đã được xác định trước sẽ không nảy sinh bất kỳ quan hệ gì.
“Người đẹp có một không hai như tổng giám đốc Tô thế mà cũng có chồng sắp cưới. Trần Gia Bảo ơi là Trần Gia Bảo, không lâu nữa đâu, tên của anh ta sẽ được truyền ra khắp xã hội thượng lưu, đến lúc đó anh ta sẽ trở thành kẻ địch chung của ít nhất là một phần ba các cậu ấm trong xã hội thượng lưu này, dưới áp lực lớn bằng trời ấy, chỉ sợ anh ta sẽ chạy mất dép ấy chứ.”
Diệp Ngọc Trâm khẽ thở dài một cái.
Sau khi Trần Gia Bảo ra khỏi tòa nhà cao ốc của tập đoàn Nhiên Á thì bắt đầu nghĩ về việc mình nên làm gì trong mấy ngày tới.
Trong kế hoạch ban đầu của mình, mục đích anh xuống núi là để kết hôn với Tô Ánh Mai, sau đó sẽ nghĩ cách phát triển thêm khả năng, nhưng mà bây giờ tất cả kế hoạch ấy đều đã bị xáo trộn cả rồi.
Khi anh xuống núi, thầy chỉ cho anh có một triệu rưỡi, hiện giờ tính tới tính lui cũng chỉ còn lại không quá bảy trăm nghìn, không biết cuộc sống sau này anh sẽ phải tính sao đây. Lúc này anh nghĩ lại, thật ra thì đầu tiên cứ để Tô Ánh Mai nuôi mình cũng không tệ.
Đúng là, một phút bốc đồng, sau này bốc shit.
Trần Gia Bảo cười khổ một tiếng, ngay sau đó anh ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng nói: “Đùa chứ, từ nhỏ đến lớn dù ăn hay mặc đều do mình tự lực cánh sinh, sao có thể để một người con gái nuôi mình được! Nếu thật sự như thế thì chẳng phải sẽ trở thành kẻ hèn nhất trên đời này sao!”
Chuyến đi ngàn dặm bắt đầu từ bước chân đầu tiên, không đúng, là bắt đầu từ việc ăn no mới phải, ăn uống đầy đủ mới có thể làm nên việc lớn được.
Nghĩ thế cho nên Trần Gia Bảo tùy tiện tìm một quán ăn nhỏ ven đường, định ăn một bữa cho thỏa thích rồi tính sau.
Quán ăn này cũng không lớn, tuy nhiên được thiết kế theo phong cách cổ xưa, vô cùng lịch sự thanh nhã khiến người ngồi trong đó cảm thấy rất thoải mái.
Trần Gia Bảo đang chuẩn bị gọi món, thì đột nhiên có một giọng nói tràn đầy kinh ngạc vui mừng từ bên cạnh truyền đến : “Trời ơi, em còn tưởng mình nhìn nhầm nữa, hóa ra đúng là anh thật?”