Chương 12
Tô Ánh Mai nhìn cảnh ấy đã hoàn toàn choáng váng, cái tên Trần Gia Bảo này cũng quá dã man rồi.
Có điều, thật sự rất hả giận!
Khóe miệng Tô Ánh Mai không khỏi nhếch lên lộ ra nụ cười, khi cô nhìn Trần Gia Bảo, trong mắt cũng dịu dàng hơn một chút.
Tiếng kêu không ngừng giống như tiếng heo đang bị giết của Lý Đức Trung truyền đến khiến Tô Ánh Mai sợ hãi thật sự sẽ gây ra tai nạn chết người, nên mở miệng khuyên nhủ: “Tôi thấy như vậy là đủ rồi đấy, hay là… Hay là bỏ qua đi?”
Lúc này Trần Gia Bảo mới thu nắm đấm lại, trong mắt anh giống như có tia sáng lóe lên, anh trầm giọng nói: “Cũng được, nếu như vợ tôi đã nói thế rồi, thì coi như anh gặp may đấy, lần này tạm tha cho anh, nếu lần sau còn ăn nói không lễ phép với vợ tôi thì sẽ không kết thúc đơn giản như ngày hôm nay đâu.”
“Vâng vâng, tôi sai rồi, sau này thật sự không dám thế nữa đâu.”
Lý Đức Trung đã bị đánh sưng vù lên như một con heo rồi, ngay cả một chút kiêu ngạo của cậu ấm nhà giàu cũng không còn nữa, ngoan ngoãn nghe lời giống như cháu trai nhà người ta vậy. Sau đó anh ta lập tức chạy trốn ngay ra ngoài, nhưng mà khi quay lưng về phía Trần Gia Bảo, thì trong mắt anh ta hiện lên vẻ thù hận thấu xương.
Dường như Tô Ánh Mai có linh cảm đến điều gì đó, nên nói một câu giống như đang nhắc nhở Trần Gia Bảo: “Bố Lý Đức Trung là chủ tịch tập đoàn thương mại Hòa Bình, thế lực trong giới xã hội đen và giới kinh doanh đều rất lớn mạnh, nhà họ Lý lại luôn là có thù tất báo, hôm nay anh làm nhục anh ta như vậy, nhất định anh ta sẽ trả thù anh đấy.”
“Vậy thì sao chứ?” Trần Gia Bảo duỗi tay ra, ngạo nghễ nói: “Dù anh ta có quyền thế ngập trời, thì chỉ cần một đấm của anh thôi cũng chèn ép được anh ta, nếu dám tìm tới anh gây phiền phức thì cứ trực tiếp đánh cho bại trận là được.”
Tô Ánh Mai âm thầm lắc đầu, với tư cách là người sinh ra và lớn lên ở thành phố Hòa Bình này, tất nhiên là cô biết rõ thế lực của nhà họ Lý lớn thế nào, cho dù so với nhà họ Tô các cô thì vẫn lớn hơn ba phần, chứ đừng nói đến người thân cô thế cô như Trần Gia Bảo. Trong trường hợp này dù bố cô có đứng ở đây cũng không dám khoác lác như vậy.
Một chút ấn tượng tốt của cô về Trần Gia Bảo vừa mới sinh ra đã lập tức tan thành mây khói, cô lạnh nhạt nói: “Nói chung, anh nên cẩn thận một chút.”
“Vợ à, em đang quan tâm anh sao?”
Trần Gia Bảo cười hì hì rồi nói, vốn dĩ anh ta còn đang ngẩng đầu kiêu ngạo, bây giờ đã lập tức chuyển thành cười đùa te tởn khiến Tô Ánh Mai có chút chóng mặt.
Tô Ánh Mai hung hăng nói: “Ai là vợ anh hả, anh đừng có gọi linh tinh, nếu không tôi gọi bảo vệ đến đấy. Bây giờ anh ngồi xuống đây tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Loại giọng điệu như ra lệnh này khiến trong mắt Trần Gia Bảo xuất hiện chút không vui, có điều anh vẫn ngồi xuống đối diện với Tô Ánh Mai rồi thản nhiên nói: “Nói đi, anh đang nghe đây.”
Tô Ánh Mai nhíu mày lại, hình như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau cô mới chậm rãi nói: “Tuy rằng giữa tôi và anh có hôn ước, nhưng mà bây giờ anh lười biếng, vô tích sự thế này, so sánh với thân phận địa vị của tôi thì chênh lệch cực lớn, nếu như tôi không đồng ý, thì cái hôn ước kia lập tức hết hiệu lực, có điều…”
“A? Có điều cái gì?”Trần Gia Bảo bình tĩnh hỏi lại, không nhìn ra buồn vui gì cả.
Tô Ánh Mai nói tiếp: “Có điều, nếu như đây là ước hẹn của người lớn, thì tôi cũng phải tôn trọng. Cho nên tôi sẽ cho anh thời gian một năm, trong một năm này tôi vẫn sẽ tuân thủ hôn ước, tôi còn có thể bỏ tiền ra nuôi anh, nhưng mà tôi sẽ không công bố với người ngoài về quan hệ giữa hai chúng ta. Một năm sau, nếu như anh vẫn chưa làm nên trò trống gì, hoặc là không có cách nào làm cho tôi yêu anh, thì hôn ước này…”
Cô còn chưa nói xong thì trong mắt Trần Gia Bảo đã có một tia sáng lóe lên, sắc mặt từ trước đến giờ chưa từng để lộ vui buồn cũng bình tĩnh lại, anh nói: “Em nuôi anh? Đây là em đang coi thường anh sao? Em cho rằng lần này anh tới đây để xin em kết hôn với anh sao? Anh hy vọng em có thể hiểu rõ, hôn ước năm đó là do ông nội em cầu xin thầy anh đấy, anh cũng không bắt buộc phải cưới em.”