Bốn lá cờ của bốn học viện bay phấp phới, tiếng trống dồn dập, các trưởng lão bắt đầu ngồi xuống ghế. Bên cạnh Phong Hàn tự nhiên lại thêm một chiếc, người ngồi đó không ai khác chính là Đường Lãnh Nam. Từ trước đến nay, các cuộc giao lưu của học viện rất ít khi được người hoàng gia quan tâm tới, thế nhưng hôm nay vương gia lại vô cùng nhã hứng đến xem, lại ngồi ở Linh Cung Các chẳng khác nào âm thầm ủng hộ học viện đó sao.

Mạc Hi bị ánh mắt hình viên đạn của Đường Lãnh Nam làm lạnh sống lưng, anh đang bực bội. Tại vì sao à, những học viên mới vào có thể được ngồi quan sát, không cần phải ra thi đấu, nhưng cô thân lại là đồ đệ của lão đại, đạt linh lực tím, sau cùng bị bắt phải ra mặt. Bọn họ chém giết nội bộ lẫn nhau, mắc gì anh phải quan tâm, anh chỉ đến đây để canh chừng ai đó mà thôi.

Sự có mặt của Đường Lãnh Nam làm cho bọn họ phải khép nép vài phần, ai chẳng biết vương gia là đệ nhất võ lâm. Nam nhân thì có phần ngưỡng mộ, có phần ganh tỵ. Nữ nhân thì mong ước vị trí của Mạc Hi là của mình, nên ngoại trừ ánh mắt của anh ra, cô còn nhận rất nhiều tia lửa điện của người khác.

Cuộc tỷ thí diễn ra suôn sẻ, Linh Cung Các hiện nay có số điểm dẫn đầu và bằng với học viện Từ Linh Các. Mạc Hi quan sát, các đường kiếm của người Từ Linh Các thật sự vô cùng tàn nhẫn, đối với bọn họ chỉ muốn một chiêu có thể thắng được đối phương, nhưng vì vậy cũng lộ ra không ít sơ hở. Đang suy nghĩ, thị vệ bên cạnh Lãnh Nam lúc nào đã xuất hiện, cung kính đưa cho cô hộp điểm tâm nhỏ, còn nói vương gia sợ vương phi chán nản đã đem theo.

-Từ Linh Các thắng.

Giọng nói vang lên làm Mạc Hi hơi nhíu mày. Trận đấu lúc nảy thật sự mới xảy ra mới có mấy giây, thế mà người của mình đã bị đánh văng xuống đất, hộc máu bất tỉnh, ra tay quá nhanh, quá tàn nhẫn rồi. Cô chú ý người trên võ đài, là một cô nương nha, nhưng ánh mắt đầy tức giận kia lại chỉa thẳng vào người cô là như thế nào.

-Vương phi, có thể giao đấu với ta không?

Mạc Hi trả hộp điểm tâm về tay thị vệ, từ từ bước lên bục. Hạ Thương nhìn cô đầy sự khinh bỉ. Hạ Thương này trước giờ được coi là thiên tài về linh lực, được trưởng lão học viện nhận làm đồ đệ, không chỉ vậy, cố gắng đến tận bây giờ chỉ để có thể lọt vào được con mắt của vương gia, thế mà bây giờ lại bị một cô nhóc mười bốn tuổi cướp mất. Nhìn vương gia trong mắt chỉ có hình ảnh của Mạc Hi càng làm cho Hạ Thương tức giận, trong lòng chỉ muốn giết chết người trước mắt.

Mạc Hi thấy ánh mắt đầy yêu thương của Hạ Thương dành cho Đường Lãnh Nam, sau đó rồi quay qua nhìn mình đầy sát khí liền cười khổ. Cô có thể cho rằng đây là do anh hại cô không nhỉ.

-Xin thứ lỗi vương phi.

Hạ Thương nhanh chóng đem kiếm đâm về phía trước đầy tàn nhẫn, Mạc Hi né qua một bên, không động thủ, chỉ thản nhiên nhìn đường kiếm của cô ta, đúng không hổ danh là đệ tử của trưởng phái, nhưng do sự hiếu chiến làm lộ ra không ít khẽ hở. Cô nắm chặt viên ngọc trong tay, cây cung hoàng kim lập tức hiện ra.

-Thì ra vũ khí của vương phi là cung tên.

Hạ Thương cười khuẩy. Phải hiểu rằng, trên thế giới, cung tên là loại vũ khí vô dụng nhất, ít người sử dụng chúng. Thứ nhất, cây tên phải dùng chính linh lực mà tạo ra nên trong cận chiến rất dễ bị kiệt sức. Thứ hai, nó chỉ có thể bắn ra một mũi tên không hơn không kém. Mọi người dưới khán đài bắt đầu xầm xì, lần này vương phi nhất định bị hạ gục rồi, nhưng họ không biết rằng, Mạc Hi cô là người đến từ tương lai, nên cây cung trong tay cô đã được biến hóa đôi chút.

Mạc Hi giương dây cung, tùy tiện bắn ra một chấm tròn linh lực nhỏ càng làm cho mọi người thất vọng. Hạ Thương nhìn chấm tròn đang bay về phía mình thì nhếch miệng, cái thứ này cũng đòi là đệ tử của trưởng phái sao. Nhưng còn chưa kịp trở tay, chấm nhỏ đã nhanh chóng bay về phía cô ta, bung ra thành lưới đánh cá, bao trùm lên cả người Hạ Thương.

-Cái quái gì đây?

Hạ Thương vùng vẫy kịch liệt nhưng càng lúc càng bị dính chặt hơn, không phát hiện người trước mắt biến mất từ lúc nào, bây giờ đã xuất hiện phía sau lưng, nhếch miệng cười một cái, lưới đánh cá đột nhiên phát ra một dòng điện giật cả người Hạ Thương lên làm cô ta ngã khụy xuống. Mạc Hi thu lại lưới linh lực, cô bắn ra không phải là lưới đánh cá bình thường, thời hiện đại của cô đã phát minh ra lưới điện rồi, coi như thử nghiệm chút trên người cô ta thôi.

-Linh Cung Các thắng.

Dưới khán đài không còn chút tiếng động, sau đó bỗng nghe phía trên kia, vương gia đang dùng ánh mắt sủng nịnh nhìn vương phi, tay không ngừng va vào nhau thì nhất thời la mừng theo, không để ý rằng Hạ Thương đang nắm chặt kiếm trong tay, không chần chờ đâm thẳng về phía Mạc Hi.

-Đi chết đi.

Đường Lãnh Nam từ lúc nào đã phi thân bay lại ôm lấy Mạc Hi qua một bên, chưởng kiếm Hạ Thương văng ra ngoài.

-Hi nhi không sao chứ?

Mạc Hi lắc lắc đầu, thấy Hạ Thương đau đớn nhìn Lãnh Nam, sau đó lại quay qua chỉ thẳng vào mặt cô.

-Tại sao chứ? Tại sao huynh lại chọn cô ta chứ không phải là muội. Từ lúc nhỏ, muội lúc nào cũng quan tâm đến huynh nhưng huynh không bao giờ để ý đến muội, cô ta mới chỉ xuất hiện trong cuộc đời của huynh thôi. Có phải vì cô ta…

Hạ Thương còn chưa nói xong hết câu, Đường Lãnh Nam đã dùng ánh mắt tức giận trừng trừng làm cho Hạ Thương không dám hó hé. Mạc Hi nhíu mày, trong lòng đầy nghi hoặc, anh đang giấu cô điều gì sao. Trưởng phái Từ Linh Các thấy không khí bị Hạ Thương làm cho căng thẳng thì lên tiếng:

-Đồ đệ của ta bản tính còn non dại, xin các vị rộng lòng bỏ qua cho. Vương phi, người sử dụng cung tên để đấu với kiếm, thật ra không đúng cho lắm.

Mạc Hi thầm cười, ý tứ chẳng phải là nói cô chơi không được đẹp mắt sao, người rõ ràng thua là cô chứ không phải là Hạ Thương, vậy thì cô đành không cần khách sáo với bọn họ nữa.

-Vậy thì đấu lại lần nữa. Lần này ta dùng kiếm.

Mạc Hi nhận thanh kiếm, trận đấu thứ hai lần nữa bắt đầu. Hạ Thương tin chắc lần này mình có thể thắng Mạc Hi, nhưng cũng không còn dám khinh thường cô như trước mà ra chiêu nào cũng chắc chắn. Mạc Hi né qua một bên, đưa kiếm đỡ những đường linh lực Hạ Thương bắn ra, nhưng đối với cây kiếm mà Hạ Thương cầm thì thua xa, không bao lâu, vũ khí trong tay cô bị gãy ra làm hai.

Hạ Thương lấy đó làm lợi thế, bắn kiếm vào tim của Mạc Hi mà nhắm tới. Cô vận linh lực đánh bay kiếm ngược về phía Hạ Thương, cô ta thật sự vì Lãnh Nam mà giết cô. Mạc Hi trừng mắt, vận linh lực tạo ra muôn ngàn mũi tên bay ra. Hạ Thương kinh hoàng, người dù có linh lực mạnh cỡ nào, mười mũi tên linh lực cũng là quá sức, bây giờ là hàng ngàn, rốt cuộc Mạc Hi mạnh đến cỡ nào.

Hạ Thương chống chọi, vài mũi tên đã sượt qua da thịt làm chảy máu, nhìn số lượng càng lúc càng ít, Hạ Thương quyết định nhún người, bay nhanh về phía Mạc Hi, lần này phải giết cho bằng được thì từ đâu một mũi tên sau lưng đâm thẳng vào bụng làm Hạ Thương kêu lên một tiếng, sức lực cầm kiếm cũng không còn.

-Hạ Thương! Vương phi, người rõ ràng là cố ý giết đệ tử của Từ Linh Các.

Trưởng phái Từ Linh Các la lên. Mạc Hi băng lãnh nhìn ông ta, ở đây ai mà chẳng thấy Hạ Thương đằng đằng sát khí muốn lấy mạng vương phi, cô không ra tay thì người chết rõ ràng không ai khác ngoài cô rồi, bây giờ còn đòi đổ tội lỗi lên đầu cô. Đột nhiên từ đâu một thanh kiếm từ trên trời lao vút ra, cắm thẳng vào tim Hạ Thương trước ánh mắt hàng vạn người.