Edit: VạnHoàng Linh Linh lắc đầu, cắn môi nói: “Là hắn gọi tới.”
“A!?” Lưu Nhã giật mình nói, “Vậy cậu có muốn nghe hay không!?”
“Phải nghe thôi, tớ là dựa vào hắn mới có cơm ăn.” Hoàng Linh Linh cắn răng một cái, nghe điện thoại.
“Cô ở đâu?” Một đầu điện thoại truyền tới một giọng nam mạnh mẽ, ngữ khí có vẻ rất mất hứng.
“Tôi, tôi ở nhà bạn.”
“Lập tức lăn về đây cho tôi.” Nam nhân giận dữ hét.
Hoàng Linh Linh viền mắt đỏ lên, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, nhưng vẫn cẩn thận nói: “Tôi hôm nay thật sự có chút chuyện, có thể tối mới về được không?”
“Tiện nữ nhân, tôi bảo cô quay về đây ngay lập tức, tai cô điếc rồi phải không?” Nam nhân vẫn như cũ quát, ngữ khí có vẻ không nhịn được, “Nói cho cô biết, cô là do tôi tốn tiền bao dưỡng, tôi bảo cô làm gì, cô phải làm nấy, đừng có nói lời thừa thãi, lão tử đánh chết đó, quay về đây.” Nói xong, “tút” trực tiếp ngắt điện thoại.
Hoàng Linh Linh thần sắc phẫn nộ, chỉ là nghĩ tới tình huống trong nhà, lửa giận tràn ngập không khỏi lạnh xuống, trầm mặc hồi lâu, thở dài một hơi, áy náy nói: “Lưu Nhã, xin lỗi, tớ không thể ở lại cùng cậu được rồi, tớ phải đi.”
Lưu Nhã mỉm cười nói: “Không sao, chúng ta là bạn tốt, đừng nói cái gì xin lỗi với không xin lỗi, có thời gian rảnh thì ra ngoài gặp mặt, chị em chúng ta đã lâu không có nói chuyện với nhau rồi.”
“Ừm.” Hoàng Linh Linh trả lời một tiếng, thần sắc chán nản, ở sâu trong mắt có tuyệt vọng bất đắc dĩ.
“Linh Linh...” Lưu Nhã thấy bộ dạng này của Hoàng Linh Linh, trong lòng không đành, khuyên nói, “Thật sự cứ tiếp tục như vậy sao?”
“Còn có biện pháp nào sao?” Hoàng Linh Linh cười khổ hỏi ngược lại.
Lưu Nhã nói: “Cuộc sống của cậu không nên cõng gánh nặng lớn như vậy trên lưng, nên ném nó đi, tiếp tục như vậy, đời này của cậu sẽ bị hủy đi mất.”
“Ài, tớ không sao, yên tâm, tớ có tiền a, ở trong thành phố Giang Châu phồn hoa này tớ cũng có phòng ở, nửa đời sau không cần vì kế sinh nhai mà phải lo rồi.” Một giọt nước mắt từ khóe mắt Hoàng Linh Linh rơi xuống, cười một cái, đi ra khỏi phòng bếp.
“Hi, người đẹp, lúc nào ăn cơm a!?” Lý Tưởng thấy Hoàng Linh Linh đi ra khỏi phòng bếp, mỉm cười lên tiếng bắt chuyện.
“Tôi có việc, xin đi trước.” Hoàng Linh Linh hoảng loạn đáp trả lời, cầm lấy túi xách trực tiếp rời khỏi biệt thự.
“Chuyện gì mà gấp gáp như vậy.” Lý Tưởng đi tới phòng bếp, rót một chén nước uống, hỏi Lưu Nhã, “Linh Linh sao thế? Thấy thần sắc nàng không tốt cho lắm, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
“Anh đừng hỏi, nàng cũng là một cô gái số khổ.” Lưu Nhã cười khổ lắc đầu, không muốn nhắc tới chuyện của Hoàng Linh Linh, chuyên tâm chuẩn bị bữa cơm.
“Có phải là có chuyện gì không giải quyết được không?” Lý Tưởng nhiệt tâm nói, “Nếu thật sự gặp phải bất cứ khó khăn gì, nói không chừng tôi có thể giúp được chút gì đấy.”
“Anh không giúp được đâu.” Lưu Nhã nói đến chuyện Hoàng Linh Linh, liền không chuyên tâm chuẩn bị bữa ăn được nữa, vừa bỏ xuống con dao, đi tới bồn rửa mặt, nước mắt “tí tách” rơi xuống.
“Không phải chứ, đại tiểu thư, cô thế nào lại khóc chứ? Haiz, mấy cô nàng kia cũng sắp trở về, để cho các nàng thấy không chừng lại nói tôi bắt nạt cô rồi.” Lý Tưởng đưa tới một cái khăn tay, cười giỡn nói, “Lại nói, đại mỹ nữ như cô vậy, khóc lên như lê hoa đái vũ, tôi thấy yêu tiếc đó, tôi sợ nhịn không được sẽ làm cô luôn đấy.”
“Phốc” Lưu Nhã nhịn không được bật cười lên, nhận khăn tay trong tay Lý Tưởng, lau nước mắt nơi khóe mắt, tức giận trợn mắt nhìn hắn, nói: “Có đôi khi tôi thật sự không hiểu anh là dạng nam nhân gì, hình như phẩm chất tốt nam nhân có, cùng thói quen xấu xa đều có trên người của anh hết.”
“Haha, điều này nói rõ ca rất ưu tú, nhưng không phải là một người thập toàn thập mỹ.” Lý Tưởng nhún nhún vai, nói, “Đối nhân xử thế cần gì nhiều quy củ ràng buộc như vậy, tùy tâm là hay nhất, cô nói đúng không!?”
“Hiện thực lại không được như vậy, còn có nhiều quy củ trói buộc lắm, tôi nghĩ anh cũng bị quy củ trói buộc đi, thật sự tùy tâm mà làm chỉ có thể là chuyện lý tưởng.” Lưu Nhã cay đắng than thở.
“Cho nên tên tôi mới gọi là Lý Tưởng đó, đối với người khác là lý tưởng, đối với tôi mà nói chính là nhất định phải thực hiện được, người không liều mạng một chút làm sao biết mình vẫn bị quy củ trói buộc đâu? Lại làm sao biết, quy tắc trò chơi sau này không phải do ngươi quyết định đâu?” Lý Tưởng cười hào sảng, nói, “Để hối hận, còn không bằng giơ tay chân ra tranh đấu, chẳng lẽ cứ muốn trốn tránh hiện thực sao?”
Lưu Nhã sửng sốt, cẩn thận thưởng thức lời Lý Tưởng nói, thấy Lý Tưởng nói rất đúng, chính mình sở dĩ có loại tâm tình này còn không phải là vì sợ hãi hiện thực, trốn tránh hiện thực sao.
Lý Tưởng thấy Lưu Nhã thần sắc ưu thương, mỉm cười, đổi đề tài, nói: “Linh Linh sao thế? Tôi thấy khi nàng rời đi còn khóc nữa, hơn nữa thần sắc rất đau thương, giống như gặp chuyện không giải quyết được.”
Lưu Nhã thở dài một hơi, nói: “Lý Tưởng, anh biết rõ Linh Linh, nàng, nàng là người như nào sao?”
“Là người như nào?” Lý Tưởng sờ sờ cái mũi của mình, đứng ở cửa phòng bếp, lấy ra một điếu thuốc hút, chậm rãi thở ra một hơi, nói, “Lẽ nào nàng ta có nỗi khổ tâm khó nói?”
Lưu Nhã gật đầu, nói: “Linh Linh đến từ vùng nông thôn bên núi, chỗ đó điều kiện rất khắc khổ, đời đời kiếp kiếp đối mặt với trời, mỗi năm trôi qua, ấm no đều là một cái vấn đề.”
Lý Tưởng haha cười, nói: “Thật đúng là không nhìn ra, tôi thấy nàng ấy trắng trẻo non mềm, tươi ngon mọng nước, vóc người cũng hay được chăm chút, không giống như là người không đầy đủ dinh dưỡng.
Lưu Nhã nói: “Đó là bây giờ, nhớ rõ lúc nàng ấy vừa mới lên đại học, thật sự là một bà cô nông thôn, dáng dấp là đẹp, nhưng mà ăn mặc không có gì đặc sắc, hơn nữa sắc mặt rất không tốt.”
“Ừm, bốn năm đại học có thể làm cho một người hoàn thay đổi.” Lý Tưởng gật đầu, quả thật tin tưởng đại học có năng lực như vậy.
“Người thay đổi nhưng lòng không có đổi, trước khi Linh Linh lên đại học đã kết hôn, sau đó lại ly hôn rồi.” Lưu Nhã đột nhiên nói.
“Cái gì?” Lý Tưởng kinh ngạc nói, “Cô ấy đã kết hôn? Trước khi lên đại học?”
Tin tức này quả thật là làm hắn ngốc luôn, nhìn dáng vẻ Hoàng Linh Linh không giống như là người đã kết hôn sinh con.
“Ừ.” Lưu Nhã gật đầu, nói khẽ, “Hơn nữa nàng còn có một đứa con 5 tuổi, để lại ở nhà.”
“Cô ấy mới bao nhiêu tuổi a!?” Lý Tưởng vẫn chưa lấy lại được tinh thần, có chút giật minh hỏi.
“22 tuổi, Linh Linh 15 tuổi mang thai, 16 tuổi sinh con, 19 tuổi mới thi lên đại học.” Lưu Nhã thở dài một cái, cười khổ nói, “Có lẽ anh không biết, ở nông thôn, nhất là một ít vùng núi xa xôi đều kết hôn rất sớm, nữ nhân sinh con cũng sớm. Linh Linh trong nhà rất nghèo, lại có nhiều khoản nợ nữa, cho nên cha mẹ nàng đem nàng định thân cho con trai của bí thư chi bộ thôn, lấy sính lễ để đi trả nợ.”