Trong huyền quan hẹp hòi chật chội, tay trái Dung Hủ ấn tay phải Tần Trình, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa phòng.

Đèn trong phòng cũng không có mở, chỉ có ánh trăng mờ tối xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu tới, đem căn phòng chiếu ra một cái bóng mông mông lung lung. Trong phòng không có hồi âm, người gõ cửa ngoài phòng lại có tính nhẫn nại vô cùng tốt, cô hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, sau sự im lặng dài lâu, ngược lại còn cười nói: “Dung Dung, cậu đang bận sao?”

Người đàn ông nhíu mi, tay phải nhẹ nhàng nhúc nhích, tay trái thiếu niên bị nắm chặt liền động đậy theo. Dung Hủ quay đầu nhìn về phía Tần Trình, chỉ thấy người sau đang dùng ánh mắt thâm trầm nhìn mình, hai mắt nhíu lại, dường như đang hỏi: Nhâm Thư Chỉ?

Dung Hủ nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc này, lại nghe Nhâm Thư Chỉ cười khẽ một tiếng, nói: “Dung Dung, vừa rồi có phải có ai cùng vào phòng với cậu hay không? Tôi không thấy rõ ràng lắm, là đoàn phim chúng ta sao?”

Nghe xong lời này, Dung Hủ chậm rãi nở nụ cười, buông lỏng tay đè Tần Trình, cười nhạt nói: “Chị Nhâm, tôi vừa lúc có chút việc, di động chờ một lát tôi bảo trợ lý đến phòng chị lấy nhé.” Trong lời nói, ngậm miệng không đề cập tới vấn đề của Nhâm Thư Chỉ.

Tần Trình hạ mắt, môi mím lại.

Giống như đã nhận ra người đàn ông suy sụp, Dung Hủ chuyển mắt nhìn về phía Tần Trình, trong ánh mắt đều là vẻ bất đắc dĩ, cậu hạ giọng, nhẹ nhàng nói rằng: “Anh đột nhiên đến, tôi chưa chuẩn bị tốt, để Nhâm Thư Chỉ thấy được, không biết giải thích thế nào, như vậy không tốt cho anh.”

Ngụ ý là, không muốn đem hành tung Tần Trình nói với Nhâm Thư Chỉ.

Vừa rồi Dung Hủ đột nhiên nhìn thấy Tần Trình, trong lòng kinh ngạc, sau đó lại nhìn thấy Nhâm Thư Chỉ, theo bản năng mà kéo Tần Trình vào trong phòng, không để hai người chạm mặt. Loại hành vi này thuần túy là hành động tiềm thức, có điều hiện tại cẩn thận nghĩ đến, cũng không phải là không có lý do gì.

Mọi người đều biết, hiện nay bộ phim Tần Trình quay đang lấy cảnh ở nước Mỹ, không có một chút quan hệ với thành điện ảnh Tượng Sơn. Nếu hắn xuất hiện ở nơi này, còn xuất hiện trong phòng Dung Hủ, vậy tự nhiên chỉ có thể là vì tới thăm Dung Hủ.

Tần Trình và Dung Hủ chỉ từng hợp tác một bộ «Tầng mây màu đen», hai người có lẽ quen biết, nhưng bên ngoài cũng không có nghe nói hai người là bạn. Mà hiện giờ Tần Trình đột nhiên xuất hiện trong phòng Dung Hủ, bị những người khác nhìn thấy còn dễ nói, bị Nhâm Thư Chỉ nhìn thấy…

Dung Hủ không tính là hiểu người phụ nữ này, nhưng cũng biết, đối phương không phải một người thiện lương.

Trong giới không có quá nhiều người tốt, tóm lại cũng có một ít, nhưng Nhâm Thư Chỉ lại khẳng định không ở trong số đó. Ai cũng không biết cô ta sẽ nói như thế nào, nói không chừng sẽ lặng lẽ rải một ít tin tức không thật, hơn nữa… con người Nhâm Thư Chỉ, kỳ thật mặt mày rất đẹp, dáng người rất tốt, ở phương diện tình cảm lại chủ động, đa số đàn ông gặp cô ta, chỉ sợ đều sẽ không xem như không khí.

Trong lòng khó hiểu mà có loại cảm giác kỳ dị nảy lên, ở mặt ngoài Dung Hủ vẫn bình tĩnh như trước, trong con ngươi lại sâu thẳm.

Nhưng nếu Nhâm Thư Chỉ thật sự dễ ứng phó như vậy, thì hôm nay cô ta sẽ không đến gõ cửa. Tiếng cười nhu hòa của phụ nữ nhẹ nhàng vang ở ngoài cửa, thân là thiên hậu gợi cảm, giọng Nhâm Thư Chỉ vô cùng dễ nghe, nghe vào êm tai động lòng người, tuy rằng Dung Hủ cảm thấy có chút chói tai.

Nhâm Thư Chỉ dịu dàng nói rằng: “Chỉ là mở cửa mà thôi, Dung Dung, tôi lại không đi vào, hôm nay không nói kịch bản với cậu.”

Trên thế giới này có một loại người, bất luận nam nữ, bọn họ vô cùng phong lưu, cái nhìn với tình yêu rất nhạt, hưởng thụ tức thời, thậm chí là hưởng thụ tình ái. Từ xưa đến nay, loại người này rất nhiều, có người chỉ theo đuổi kết giao tinh thần như Plato*, vậy tự nhiên cũng có người không đoái hoài đến tình yêu, chỉ muốn theo đuổi thứ mình thích.

*Tình yêu Plato: tình yêu thuần khiết trên tinh thần, không có đụng chạm xác thịt, được đặt theo tên nhà triết học duy tâm Plato nổi tiếng thời cổ đại Hy Lạp – người đầu tiên trong lịch sử đề cập đến kiểu tình yêu này trong tác phẩm “Symposium”.

Đời trước Dung Hủ quen biết một một tiểu thiên vương nước Mỹ, đối phương vô cùng thích phụ nữ Mỹ ngọt ngào. Hắn ta chưa từng có bạn gái, nhưng tình nhân đã có một đống lớn, mọi người theo như nhu cầu, hưởng thụ cực lạc trên tinh thần và thân thể. Nghe nói hắn đã từng muốn theo đuổi một nữ ca sĩ Pháp, đối phương cự tuyệt hắn nhiều lần, nhưng hắn lại không chút nào mệt mỏi, ngược lại càng ngăn càng mạnh.

Dung Hủ không phải là loại người đó, nhưng cũng không phải là quá chán ghét những người đó, có điều, loại chuyện bị bám riết không tha ấy nếu dừng ở trên đầu mình… ừm, vậy quả thật có chút buồn bực phiền não.

Dung Hủ nghĩ nghĩ, đang chuẩn bị mở miệng cự tuyệt tiếp, Tần Trình lại thấp giọng hỏi: “Không thể mở cửa ư?”

Dung Hủ hơi giật mình, theo bản năng đáp: “… Nếu không thì anh trốn đi, tôi lại đến mở cửa?”

Vừa mới dứt lời, thiếu niên ngẩng đầu, tầm mắt bỗng nhiên rơi vào một đôi con ngươi mang ý cười. Tần Trình rất ít khi không che giấu vui vẻ như vậy, điều này khiến Dung Hủ không khỏi sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông vang lên ở bên tai mình: “Không cần lo lắng cho tôi, cô ta bất quá là muốn đến đưa di động thôi, không sao.”

Ngay sau đó, chỉ nghe Nhâm Thư Chỉ nói thêm: “Dung Dung, cậu sợ tôi như vậy à? Tôi chỉ là đưa di động cho cậu, cậu vẫn không mở cửa như vậy, chị Nhâm sẽ tức giận đó. Chẳng lẽ người vừa rồi vào phòng cậu, tôi cũng quen…”

“Cạch —— ”

Tiếng cửa mở thanh thúy trực tiếp cắt ngang lời Nhâm Thư Chỉ.

Tia sáng khôn khéo chợt lóe qua trong đôi mắt đẹp kia, Nhâm Thư Chỉ không tiếng động nắm chặt ngón tay, trong lòng từ từ đề cao cảnh giác.

Có thể khiến Dung Hủ lập tức kéo vào phòng, không tình nguyện để cô thấy một lần, tuyệt đối không có khả năng là một người đàn ông, nhất định là phụ nữ! Người phụ nữ đó rốt cuộc là ai, thế mà lại có thể làm cho Dung Hủ để ý như vậy, còn không muốn làm cho đối phương nhìn thấy mình?

Vừa rồi cách ván cửa nói chuyện, giọng điệu Nhâm Thư Chỉ là ôn hoà, nhưng trên mặt lại một mảnh xanh mét.

Miếng thịt tươi mà cô thích ý hồi lâu, mọi cách thông đồng cũng không được, đột nhiên cứ như vậy bị người khác đoạt đi! Cô muốn xem xem, là ai có mị lực lớn như vậy, chàng trai mà Nhâm Thư Chỉ cô thông đồng không nổi, người này thế mà lại trực tiếp thông đồng được!

Nhâm Thư Chỉ cắn chặt răng, trên mặt vẫn giữ ý cười, nhưng chỉ trong tích tắc, tươi cười nơi khóe môi cô liền đột nhiên cứng đờ. Hai mắt không tự chủ được mà trợn to, vẻ không dám tin hiển hiện trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người ấy, thậm chí Nhâm Thư Chỉ há miệng ra, dùng khiếp sợ, hoảng sợ, cũng không đủ để hình dung biểu tình hiện tại của cô.

Chỉ thấy khi cánh cửa kia từ từ mở ra, một bóng dáng cao ngất chậm rãi xuất hiện ở bên cạnh.

Hắn mặc một cái áo gió màu đen, quần dài buộc vòng quanh đôi chân thon dài đẹp đẽ, trên khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết không có một chút biểu tình, hắn rũ đôi mắt dài hẹp lạnh lùng, dùng ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt, lạnh lùng nhìn Nhâm Thư Chỉ. Chiều cao chênh lệch 30 cm, khiến hắn gần như là nhìn xuống người phụ nữ trước mắt, khí tràng lạnh lùng cường đại theo đôi môi hơi hơi mím lại và đôi mắt sâu thẳm tối đen, phút chốc tản ra.

Không khí giống như tức khắc ngưng kết, Nhâm Thư Chỉ trợn mắt há mồm nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở trong này, còn chưa lấy lại tinh thần, liền thấy đối phương tùy ý quét nhìn mình một cái, quay đầu nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, thản nhiên hỏi: “Cô ta kêu cậu là Dung Dung, hai người rất quen thuộc sao?”

Dung Hủ không ngờ Tần Trình sẽ đột nhiên mở cửa, nhưng cậu nhìn biểu tình nghẹn họng nhìn trân trối của Nhâm Thư Chỉ và thái độ lạnh lùng đến cực điểm của Tần Trình, chậm rãi cong khóe môi, cười nói: “Chị Nhâm là nữ chính «Mê thành», mấy ngày nay chúng tôi vẫn luôn quay phim chung.” Chỉ là quay phim, không tính là quen thuộc.

Tần Trình nhẹ nhàng “a” một tiếng, quay đầu nhìn về phía Nhâm Thư Chỉ: “Di động ở nơi nào?”

Nhâm Thư Chỉ lập tức kịp phản ứng, cô cong đôi môi đỏ mọng lên, ánh mắt loe lóe nhìn người đàn ông tuấn tú trước mắt, giọng dịu dàng nói rằng: “Tần tiên sinh, sao anh lại ở chỗ này? Tôi thật sự là rất kinh ngạc, tôi rất thích phim của anh, «Môn đồ» rất hay, tôi đến rạp chiếu phim xem hai lần…”

“Di động không ở trên tay cô sao?” Người đàn ông lạnh nhạt lên tiếng, cắt ngang Nhâm Thư Chỉ.

Nhâm Thư Chỉ rõ ràng ngơ ngẩn, cô lấy từ trong túi tùy thân ra chiếc di động mà mình tận lực bảo trợ lý giấu đi, cười nói: “Tôi đến đưa di động cho Dung Hủ. Anh và Dung Dung quan hệ rất tốt sao, tôi còn không biết…”

Giọng nói phút chốc dừng lại, tươi cười của Nhâm Thư Chỉ lần thứ hai cương cứng ở khóe miệng.

Chỉ thấy Tần Trình trực tiếp vươn tay lấy di động, nhét nó ở trong tay Dung Hủ. Động tác này thật sự quá nhanh, quá mức thuận lý thành chương, ngay cả Dung Hủ cũng không kịp phản ứng, Nhâm Thư Chỉ lại càng là vẻ mặt xấu hổ, ai ngờ ngay sau đó, Tần Trình liền nhìn như thuận miệng hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

Nhâm Thư Chỉ siết chặt ngón tay, trên mặt vẫn là tươi cười: “Tần tiên sinh, kỳ thật…”

“Cậu còn có thứ gì quên cầm à?” Giống như không nghe thấy lời Nhâm Thư Chỉ nói, Tần Trình quay đầu nhìn về phía Dung Hủ.

Thiếu niên nghẹn ý cười, vẻ mặt đứng đắn hồi đáp: “Không có.”

Tần Trình lại quay đầu: “Cám ơn cô, Nhâm tiểu thư, sắc trời không còn sớm, trở về phòng nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.”

Vừa dứt lời, cửa liền “rầm ——” một tiếng đóng lại, một đại mỹ nhân mềm mại quyến rũ như Nhâm Thư Chỉ cứ như vậy bị nhốt ở ngoài cửa, chiếm được một câu “ngủ ngon” không hề có thành ý.

Không nói trước đó trong lòng Nhâm Thư Chỉ nghẹn bao nhiêu lửa giận, cô còn chưa đi, đột nhiên chợt nghe trong cửa truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Tần Trình: “Không phải cậu nói cô ta và cậu không quen thuộc sao, sao lại gọi cậu là Dung Dung? Người xa lạ gọi thân mật như vậy, không phải quá tốt.”

Nhâm Thư Chỉ: “!!!”

Nhâm Thư Chỉ hung hăng đạp giày cao gót, thảm trên mặt đất cũng phát ra tiếng cộp cộp, tức đến khó thở mà rời đi. Nghe thấy tiếng bước chân cô rời đi, rốt cuộc Dung Hủ nhịn không được cười khẽ ra tiếng, đôi mắt xinh đẹp cong thành hình trăng khuyết dịu dàng, khiến ánh mắt Tần Trình càng thêm thâm trầm vài phần.

Có điều sau khi cười xong, Dung Hủ lại khe khẽ thở dài, nói rằng: “Anh như vậy rất đắc tội người ta đó, Tần Trình.”

Nghe vậy, Tần Trình nhẹ nhướn mi: “Đắc tội ai?”

Dung Hủ bất đắc dĩ nói: “Nhâm Thư Chỉ nhất định rất tức giận, anh biểu hiện chán ghét cô ấy rõ ràng như vậy, cô ấy đã tận lực lấy lòng anh, anh còn không nhìn cô ấy… như vậy khiến cô ấy rất không dễ chịu. Hơn nữa chuyện đã kết thúc, anh còn cố ý lớn tiếng nói cô ấy kêu tôi quá mức thân mật, nói cho cô ấy nghe, hiện tại cô ấy khẳng định vô cùng hận anh.”

Tần Trình ngửa ra sau tựa vào trên vách tường, kiên nhẫn nghe thiếu niên phân tích giải thích cho mình. Có lẽ ngay cả Dung Hủ cũng không phát hiện, trong giọng điệu của cậu xen lẫn quan tâm không cách nào che giấu, mà người đàn ông lại vô cùng thích loại dáng vẻ quan tâm mình của cậu, dịu dàng trầm tĩnh, khiến cặp mắt sạch sẽ trong suốt kia càng thêm sáng ngời.

Chờ Dung Hủ phân tích xong, Tần Trình mới bình tĩnh mà rằng: “Đắc tội, là khiến cho người khác cảm thấy không vui, mình cũng phải chịu ảnh hưởng nhất định. Có lẽ cô ta rất không vui, nhưng tôi sẽ không bị một chút ảnh hưởng nào, cho nên…” Tiếng nói dừng lại, Tần Trình nâng mắt, nghiêm túc ngưng mắt nhìn thiếu niên, từng chữ một nói rằng: “Tiểu Hủ, đây không phải là đắc tội.”

Người đàn ông nhẹ nhàng niệm hai chữ “tiểu Hủ”, âm thanh nhu hòa, trầm thấp thuần hậu như đàn violoncelle.

Trong lòng Dung Hủ không khỏi run lên, cậu lại nhìn Tần Trình, chỉ thấy ánh mắt Tần Trình bình tĩnh, nghiêm túc nhìn mình. Cũng không biết trong lòng là dạng cảm giác gì, ngưng mắt nhìn đối phương, môi Dung Hủ mấp máy, cuối cùng cũng không nói ra một chữ nào.

Tần Trình không tiếng động nở nụ cười, nhẹ giọng nói rằng: “Hơn nữa cô ta không phải là Hàn Dương Hạo, sẽ không tới tìm cậu gây phiền toái.”

Chuyện nghẹn khuất nhất trên đời này, không gì ngoài chuyện bạn dán mặt qua, bị người khác đánh một bạt tai, nhưng ngay cả một chút sắc mặt bạn cũng không thể bày ra.

Có thể lăn lộn ở giới giải trí tới cảnh giới bây giờ, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn như thế lại không có scandal gì, Nhâm Thư Chỉ tự nhiên là người thông minh. Chỉ cần cô đủ thông minh, cô liền không ngốc đến độ bởi vì loại việc nhỏ này mà đi đắc tội Tần Trình, bởi vì loại việc nhỏ này mà đi trút giận lên Dung Hủ.

Dù hôm nay Tần Trình rất không cho cô mặt mũi, cũng không có làm cho cô hận đến mức tận cùng. Trước kia lúc Nhâm Thư Chỉ vừa mới chuyển hình tượng đóng phim, đã từng bị một ảnh hậu nương theo lý do quay phim, hung hăng đánh hai mươi hai bạt tai trên mặt cô, đánh mặt cô đến chảy cả máu, mới bằng lòng bỏ qua.

Khi đó, địa vị của Nhâm Thư Chỉ ở giới ca hát đã không tồi, nhưng mà trong mắt ảnh hậu đó, lại còn chưa đủ nhìn. Hết thảy đơn giản chỉ vì ông xã hiện tại của ảnh hậu đã từng có một chân với Nhâm Thư Chỉ, rõ ràng là chuyện trước khi kết hôn, ảnh hậu đó vẫn không chịu thiệt, thiếu chút nữa đánh Nhâm Thư Chỉ đến hôn mê.

Tuy rằng sau đó Nhâm Thư Chỉ tìm cơ hội để ông xã của ảnh hậu kia bị chụp được chứng cứ đi chơi gái, hại ảnh hậu mất hết mặt mũi, nhưng ở mặt ngoài cô vẫn nhịn xuống. Cho nên loại chuyện hôm nay, cô sẽ làm như cái gì cũng không phát sinh, ngày hôm sau nói không chừng sẽ còn làm bộ như nhiệt tình hào phóng, đến đoàn phim quay diễn.

Không nghĩ tới chuyện vừa rồi nữa, Dung Hủ vươn tay mở công tắc, ngọn đèn sáng ngời lập tức chiếu xuống, chiếu sáng huyền quan. Vừa bật đèn, cậu vừa nở nụ cười, giọng mang ý cười hỏi: “Sao đột nhiên muốn tới tham ban tôi? Ngày hôm qua anh mới vừa đóng máy, hôm nay trở về nước tham ban, sẽ không mệt mỏi sao.”

Tiễn bước người phụ nữ kia, hai người đồng thời đi vào trong phòng.

Dung Hủ cởi áo khoác, Tần Trình liền giúp cậu treo lên cây mắc áo; Tần Trình cởi khăn quàng cổ, Dung Hủ liền giúp hắn gấp lại chỉnh tề.

Động tác của hai người vô cùng lưu loát thuần thục, giống như luyện tập qua vô số lần —— có điều cũng quả thật như thế, Dung Hủ vào nhà Tần Trình ở, đã có nửa năm.

Vừa gấp xong khăn quàng cổ, ý cười bên khóe môi Dung Hủ càng sâu, ra vẻ tùy ý hỏi: “Lại là dì Tần bảo anh đến tham ban à?”

Tần Trình: “…”

Tươi cười xán lạn khiến khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của thiếu niên càng thêm tốt đẹp, mang theo một chút hơi thở thanh xuân, rõ ràng chỉ là nửa bên mặt nghiêng, vẫn xinh đẹp đến độ khiến người ta không rời mắt được. Chỉ thấy Dung Hủ cong khóe miệng, cố ý đè nén ý cười, giọng điệu thong dong nói rằng: “Sớm biết vậy tôi nên gọi điện thoại cho dì Tần, phiền toái anh thì rất không tốt. Dì Tần cứ luôn bảo anh đến tham ban, anh cũng không có biện pháp nghỉ ngơi…”

“Không liên quan tới mẹ, ” giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông vang lên, “Là tôi tự muốn tới.”

Lời nói đột nhiên dừng lại, Dung Hủ mở to hai mắt, lập tức quay đầu, tầm mắt liền rơi vào một đôi con ngươi thâm trầm.

Nhìn thiếu niên vẻ mặt kinh ngạc, Tần Trình khẽ cong môi, từng câu từng chữ mà lặp lại một lần: “Là tôi tự mình… muốn tới.”

Hết chương 76

Nhiệm vụ hôm nay của Dung Dung:

Thả thính quả cam thất bại ×

Đùa giỡn quả cam thất bại ×

Bị quả cam đùa giỡn… thành công √