Ngọn đèn chói lọi đem phim trường chiếu sáng lên, nhân viên công tác tổ đạo cụ đang tiến hành kiểm tra cuối cùng. Diễn viên sắm vai thi thể đã sớm nằm trên đài giải phẫu, trên tay phải của hắn trực tiếp mang một cái màng đặc hiệu màu xanh lam. Lúc chỉnh sửa hậu kỳ, nhân viên công tác sẽ trực tiếp photoshop mất cánh tay hắn, xây dựng ra hiệu quả “bị hung thủ cắt đứt tay phải”.

Cảnh này là cảnh nhiều người, Dung Hủ, Bách Tích Văn, Nhâm Thư Chỉ và Mã Tề đều có phân cảnh.

Đối mặt anh trai chết thảm của mình, Nhâm Thư Chỉ sắm vai em gái Lý Tiêu tự nhiên là nước mắt giàn dụa, hận không thể lập tức bắt được hung thủ. So sánh ra, Dung Hủ phải biểu hiện ra hình tượng một giáo sư lãnh tĩnh lý trí, cậu sẽ thực bình tĩnh tiến hành phân tích hành vi tội phạm, vẽ ra một bức họa bước đầu của tội phạm.

Vì thế trong cảnh này, Lý Tiêu cực kỳ bi thương và Tiết Gia Triết lạnh lùng vô tình hình thành một đối lập rõ rệt, rất có lực trùng kích.

Tám cameras đặt ở mỗi một phương hướng, sau khi Viên đạo hô “Action”, Nhâm Thư Chỉ đứng ở chính giữa phim trường đột nhiên đau khổ khóc thành tiếng. Trong đôi mắt xinh đẹp kia, thuốc nước mắt không ngừng chảy xuôi xuống, thuốc nước mắt chuyên dùng để diễn cảnh khóc làm cho hai mắt cô có một chút phiếm hồng, càng có vẻ bi thống tuyệt vọng.

Cô từ cửa phòng giải phẫu đi từng bước một đến gần bàn giải phẫu, làm người nhà của người bị hại, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trai chết thảm của mình. Diễn xuất của Nhâm Thư Chỉ tuyệt đối không tính là quá tốt, nhưng mà đối với loại cảnh diễn mãnh liệt thế nay, cô diễn cũng coi như đúng chỗ: dù sao thì chỉ là biểu hiện ra bộ dạng nước mắt giàn dụa, cô chỉ cần gào khóc thảm thiết một phen, cũng có thể tính là qua cửa.

Mà nhân vật chính của cảnh này, là Dung Hủ và Bách Tích Văn.

Tiết Gia Triết và Đàm Dương Hiên đã sớm ở phòng giải phẫu, vị chuyên gia tâm lý học tội phạm ấy đeo bao tay màu trắng, vẻ mặt lạnh nhạt lật xem cánh tay bị đứt của người bị hại, cùng với vết đao ở ngực đối phương. Ánh mắt của y gần như vô tình, giống như không phải đang nhìn một nhân loại, mà là đang nhìn một đạo cụ.

Ngọn đèn màu trắng chợt lóe qua trong đôi mắt lạnh như băng của y, Tiết Gia Triết nâng mắt nhìn về phía Đàm Dương Hiên ở một bên.

Đàm Dương Hiên lập tức nghiêm túc hỏi: “Có phát hiện gì sao?”

Nhưng mà ngay sau đó, Tiết Gia Triết lại cười nhạt cong môi, giọng điệu bình tĩnh nói rằng: “Giúp tôi đẩy kính mắt một chút.” Giọng y thanh lãnh sạch sẽ, so với tiếng khóc thét của Nhâm Thư Chỉ, càng có một loại khí độ hòa nhã thong dong.

Đàm Dương Hiên nghe vậy sửng sốt, cúi đầu nhìn về phía hai tay Tiết Gia Triết từng chạm qua thi thể. Hắn lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nhanh chóng giúp ông bạn học cũ của mình đẩy thẳng kính mắt.

Tiếp, Tiết Gia Triết tiếp tục quan sát thi thể đó.

Sau một lúc lâu, lúc Lý Tiêu ở một bên khóc đến không ra hình dạng, y mới tháo bao tay xuống, vừa đi về phía bồn rửa tay của phòng giải phẫu, vừa dùng giọng điệu lạnh nhạt nói rằng: “Vết đao ở ngực là vết thương trí mệnh, một đao mất mạng. Tôi không phải là pháp y, nhưng tay phải của hắn hẳn là bị cắt bỏ khi còn sống.”

Đàm Dương Hiên lập tức trả lời: “Phải, tay cắt bỏ trước, sau đó mới là vết thương trí mệnh ở tim.” Dừng một chút, Đàm Dương Hiên nhanh chóng bổ sung: “Trong bản kiểm tra máu của hắn, không có thành phần thuốc tê.”

Tiếng nước ào ào lập tức vang lên trong phòng giải phẫu, Tiết Gia Triết đột nhiên cười khẽ một tiếng.

Tiếng cười kia khiến tiếng khóc của Lý Tiêu im bặt, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía y. Chỉ thấy thanh niên cao gầy đứng ở góc chết ngọn đèn, hơi hơi cúi người, nghiêm túc rửa sạch ngón tay của mình. Rõ ràng vừa rồi lúc đụng vào thi thể y đã đeo bao tay, nhưng hiện giờ, y vẫn tỉ mỉ rửa mỗi một ngõ ngách ngón tay, giống như ngay cả một chút tro bụi nhìn không thấy trong kẽ móng tay cũng muốn rửa sạch sẽ.

Đôi môi mỏng manh của y nhếch lên một độ cong khó phát giác, sau lưng chính là một thi thể không có nhiệt độ, nhưng y lại giống như cái gì cũng không phát hiện, trấn tĩnh bình thản đến độ giống như đang tham gia một bữa họp mặt.

Kịch bản đến chỗ này, Lý Tiêu mà Nhâm Thư Chỉ sắm vai thật sự đã phát giận với người đàn ông xa lạ ấy. Anh trai cô vô tội chết thảm, người này vẫn luôn lật xem vết thương của anh trai, y cũng chả phải pháp y, căn bản không có một chút tôn trọng với người chết, hơn nữa hiện tại thế mà y lại còn cười!

Nhưng mà kế tiếp, lời Tiết Gia Triết nói lại càng làm cô tức giận. Vị chuyên gia tâm lý học này vừa rửa tay, vừa nói: “Nếu chặt tay phải khi còn sống, còn không có tiêm thuốc tê, vậy khẳng định rất đau, người bị hại sẽ giãy dụa. Nhưng mà vết cắt bằng phẳng như thế, thực rõ ràng, phạm nhân đã sớm am hiểu hành động này —— chặt tay phải người khác, có tri thức y học nhất định, biết cấu tạo xương của người, có thể sử dụng tốc độ nhanh nhất và phương thức dùng ít sức nhất, chặt tay phải người khác xuống.”

Lời nói ra, Tiết Gia Triết tắt vòi nước, giống như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì: “Đúng rồi, thể trọng thi thể này ít nhất trên 100kg, có thể tìm được khe hở giữa khớp xương từ trong tầng thịt dày như vậy. Rất thú vị.”

Lý Tiêu chậm rãi yên lặng, Đàm Dương Hiên lại hỏi: “Còn nữa không?”

Tiết Gia Triết xoay người: “Một đao mất mạng, không có vết thương thứ hai, có thể chứng minh cái gì?”

Đàm Dương Hiên tự hỏi một khắc: “Phạm nhân hiểu rất rõ làm thế nào giết người. Tựa như có thể hoàn mỹ cắt lấy tay phải, hắn có tri thức y học nhất định, đương nhiên, cũng có thể là một kẻ giết heo”

Tiết Gia Triết lại lắc đầu, khóe môi khẽ cong: “Không chỉ như thế, việc này càng chứng minh, hắn ta không quen biết người chết.”

Đàm Dương Hiên lập tức sửng sốt. Nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên nhớ tới: “Đây không phải là khẳng định sao, chúng ta từng tra qua tin tức sáu người bị hại trước, bọn họ không có điểm chung gì, vòng xã giao gần như không có trùng nhau. Phạm nhân này hẳn là không quen biết tất cả các người chết đi.”

Tiết Gia Triết nâng mắt lên, ánh mắt xuyên thấu qua thấu kính lạnh như băng, thẳng tắp mà chăm chú nhìn trên người Đàm Dương Hiên.

“Vòng xã giao của con người là một thứ rất kỳ quái, không có ai có thể nói rõ ràng, rốt cuộc một người quen biết bao nhiêu người, ngay cả chính người đó cũng không cách nào giải thích.” Dừng một chút, Tiết Gia Triết tiếp tục nói rằng: “Sở dĩ nói không quen biết người chết, là bởi vì chỉ cần không phải tội phạm mang tính biểu diễn, thì không có khả năng chỉ một đao, liền hoàn thành việc giết người. Một đao kia hạ xuống, người chết ít nhất cần mười giây đồng hồ, mới có khả năng chân chính tử vong. Thời gian mười giây đồng hồ, nhiều nhất có thể đâm thêm hai mươi đến ba mươi đao, nhưng phạm nhân cũng không có làm như vậy.”

Đàm Dương Hiên vẫn có chút mờ mịt: “Vậy đại khái có thể chứng minh, phạm nhân rất tự tin, biết mình dùng một đao có thể giết người bị hại?”

Tiết Gia Triết bất đắc dĩ nở nụ cười: “Chỉ số thông minh của cậu là đóng gói toàn bộ đưa cho tứ chi phát triển sao, bạn học Đàm. Trên thân thi thể không có bất cứ dấu vết buộc chặt nào, việc này nói lên người chết mắt mở trừng trừng nhìn thấy phạm nhân tới giết hại mình. Khi đối mặt với ánh mắt của một người quen biết, nói từ tâm lý học, sẽ sinh ra một loại tâm tính khẩn trương và sợ hãi. Một đao hạ xuống, người bị hại giãy dụa, phạm nhân khẩn trương, vì thế hạ đao thứ hai. Từ những tiền lệ trước đây, có rất ít người bị hại trên thân chỉ có một vết thương, bình thường sẽ có nhiều vết thương cùng một vết thương trí mạng.”

Bản lĩnh đọc lời thoại là môn bắt buộc của mỗi một diễn viên.

Thứ như lời thoại nhìn qua vô cùng đơn giản, chỉ là trò chuyện từ miệng ra mà thôi, nhưng trên thực tế, đây lại là một bộ phận quan trọng tạo ra diễn xuất của diễn viên. Tựa như Nhâm Thư Chỉ, diễn xuất của cô khiến Viên đạo hết sức thất vọng, cho nên ngày hôm qua Viên đạo cố ý tìm biên kịch, giảm bớt lượng lớn lời thoại của Nhâm Thư Chỉ, chỉ cho cô cảnh diễn, mà không có lời thoại.

Diễn viên có bản lĩnh lời thoại tốt, hắn nói ra một câu, sẽ khiến bạn lạc vào cảnh giới kỳ lạ; diễn viên có bản lĩnh lời thoại không tốt, hắn nói chuyện bạn sẽ có cảm giác đang đọc sách, chỉ đơn thuần đọc ra chữ nghĩa trên kịch bản mà thôi, khiến người ta vô cùng thoát diễn.

Để giải cứu loại diễn viên này, giá trị của diễn viên lồng tiếng liền thể hiện ra. Tuy rằng tác phẩm lồng tiếng không nhất định là bởi vì bản lĩnh lời thoại của diễn viên kém, nhưng diễn viên bản lĩnh lời thoại kém khẳng định cần lồng tiếng.

Mà cảnh đầu tiên hôm nay, tổng cộng lời thoại của Dung Hủ, đã gần một ngàn chữ. Có thể thuộc hết nhiều lời thoại như vậy hay không, đã vô cùng khảo nghiệm diễn viên. Bình thường loại cảnh này đều là quay phim theo phân cảnh, phân chia từng đoạn từng đoạn ngắn, không ngừng quay lại.

Nhưng Viên đạo là một đạo diễn vô cùng thích sử dụng cảnh quay dài. Đêm qua ông cố ý tìm đến Dung Hủ, hỏi đối phương có thể thuộc được một ngàn chữ lời thoại hay không, Dung Hủ không hề chần chờ mà cười nói: “Có thể.”

Cho nên, liền có cảnh hôm nay.

Giọng nói thanh lãnh đến gần như lạnh lùng của thiếu niên vang lên giữa phim trường trống trải, cậu cắn chữ rõ ràng, âm thanh có một loại lên xuống diệu kỳ.

Nếu muốn nói Dung Hủ đọc lời thoại đoạn này rất có tình cảm, đầy nhịp điệu, vậy tuyệt đối là không có khả năng. Bởi vì Tiết Gia Triết không phải là người nhiệt tình, y trời sinh tính tình lạnh nhạt, chỉ là mặt ngoài thân sĩ. Cho nên giọng điệu Dung Hủ kỳ thật tương đối bình thản, giống như đang trần thuật một sự thực. Nhưng cố tình, cậu nói nói, rất nhiều nhân viên công tác vây xem đều chậm rãi nhập diễn, giống như cũng bắt đầu theo vấn đề của cậu, từng chút mà tiến hành tự hỏi.

Vì sao nói phạm nhân khẳng định không quen biết người bị hại?

Vì sao nói phạm nhân là một người hai mươi lăm đến ba mươi lăm tuổi, chiều cao một mét tám đến một mét tám lăm, cân nặng 60 đến 75 kg, bằng cấp đại học trở lên, đeo mắt kính, thuận tay trái, thích âm nhạc và hội họa?

Anh biết chiều cao cân nặng và tuổi tác đối phương thì thôi, vì sao còn có thể khẳng định, phạm nhân đeo kính mắt, thuận tay trái, thích âm nhạc và hội họa?! Cái này căn bản không khoa học! Hơn nữa anh còn nói, từ đáy lòng phạm nhân rất khinh bỉ người bị hại, ở trong lòng phạm nhân, người bị hại hẳn là một tội nhân, phạm sai lầm lớn.

Dựa theo kịch bản viết, lúc này em gái người bị hại nhịn không được phẫn nộ trong lòng, cô một phen xông lên trước, hung hăng đẩy Tiết Gia Triết một cái. Cú này tới rất đột ngột, Tiết Gia Triết bất ngờ không kịp đề phòng mà lui ra sau hai bước, đụng lên bồn rửa tay, phát ra một tiếng “rầm ——” thật lớn.

Đàm Dương Hiên sợ ngây người, Tiết Gia Triết cũng một tay chống bồn rửa tay, không kịp phản ứng.

Lúc này là phân cảnh của Nhâm Thư Chỉ, chỉ thấy cô lại kêu khóc, lớn tiếng giận dữ hét lên: “Anh đừng có nói bậy nói bạ! Anh trai tôi căn bản không có làm bất cứ chuyện gì sai. Anh ấy an phận thủ thường, đồng nghiệp ảnh vẫn luôn nói ảnh là một người tốt, là một người thành thật, ảnh cho tôi lên đại học, vì cho tôi học hành, đến nay ảnh cũng chưa từng có bạn gái, chưa thành gia lập nghiệp! Anh thì biết cái gì!”

Viên đạo nhìn cảnh tượng trog camera, bất mãn nhăn mi, ông đang chuẩn bị hô cắt, ai ngờ ngay giây phút đó, Dung Hủ lại nhẹ nhàng cười một tiếng.

Mọi người lập tức quay đầu nhìn về phía cậu, chỉ thấy cậu đưa tay nhẹ nhàng tháo kính mắt trên mũi xuống, thong thả nâng mắt lên, ánh mắt sắc bén như đèn pha, mỉm cười ngưng mắt nhìn Nhâm Thư Chỉ, dưới cái nhìn chăm chú của cậu, hết thảy giống như trong suốt, không thể nào giấu nổi.

Đôi môi mỏng hơi hơi mở ra, trắng trợn châm chọc mà tỏ rõ hiện thực: “Trên ngón áp út tay trái có hai vết vòng khác nhau, một đậm một nhạt, trên cổ cũng có một dấu ấn hình dây tương tự một cái vòng trong đó.”

Giáo sư tuấn tú nho nhã nâng bước chân lên, đi từng bước một về phía nữ sĩ đang bi thương kia.

“Trên người mặc áo khoác màu đen nhạt mộc mạc, quần cũng là kiểu dáng bình thường nhất, nhưng mà dây lưng của hắn là kiểu mới nhất hai tháng trước, giá cả không đắt, tạo hình rất kỳ lạ. Cái dây lưng này được chọn từ tay một người phụ nữ, người phụ nữ này tự nhận có chút phẩm vị, nhưng ánh mắt bình thường. Dấu vết có hình dạng tương tự trên cổ và ngón áp út tay phải người bị hại, thuộc về người phụ nữ đó, là nhẫn và vòng cổ tình nhân cùng kiểu.”

Nhâm Thư Chỉ chậm rãi mở to hai mắt, giống như nhìn thấy thứ gì không thể tin được.

Nhưng mà, hết thảy còn chưa có chấm dứt.

“Trên lưng có một dấu hôn, sau cổ cũng có một dấu hôn, từ màu sắc đậm nhạt mà nói, dấu ở cổ là để lại trong vòng một tuần. Thói quen để lại dấu hôn giống nhau, tạo thành dấu vết giống nhau, đây là cùng một người phụ nữ để lại. Gái điếm sẽ không tặng dây lưng, cho nên không phải là gái điếm, chỉ có thể là bạn gái.”

Nói tới đây, giáo sư tuấn mỹ lạnh nhạt này mỉm cười, giọng điệu dịu dàng, rồi lại vô cùng tàn khốc mà nói rằng: “Anh trai của cô có một người bạn gái, sắp bàn việc cưới hỏi. Đối phương trên ba mươi tuổi, rất vội vã muốn kết hôn, là giai cấp làm công. Anh trai cô trong một tuần gần đây chia tay đối phương, hai người hẳn là ầm ĩ không thoải mái.”

Nói xong lời cuối cùng, y quay đầu nhìn sang một bên, ý cười càng tăng lên: “Bạn học Đàm, tôi nói có đúng không?”

Đàm Dương Hiên nghẹn họng nhìn trân trối người bạn học cũ, thật lâu sau, mới không ngừng gật đầu: “Đúng! Sáng hôm nay mới vừa điều tra ra, Lý Trung có một cô bạn gái cũ, đi làm ở nhà xưởng phụ cận, năm nay ba mươi mốt tuổi, trước đó hai người thiếu chút nữa bàn việc cưới hỏi, năm ngày trước chia tay. Bởi vì…”

“Bởi vì Lý Trung muốn người phụ nữ kia nạo thai.” Tiết Gia Triết đẩy kính mắt lên mũi, mỉm cười nói, ánh mắt của y tĩnh lặng, tươi cười ấm áp, nhưng con ngươi giấu ở sau thấu kính lại không có một chút nhiệt độ, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhất tùy ý quét qua cô gái ngơ ngác dại ra kia.

Đến đây, cảnh này toàn bộ chấm dứt!

Trong bất cứ một cảnh nhiều người nào, dù sao cũng phải có phân chia chủ yếu và thứ yếu. Trong cảnh này, Tiết Gia Triết chính là nhân vật chính từ đầu đến đuôi, bởi vậy biểu hiện của Dung Hủ rất quan trọng, có thể điều động không khí, khiến khán giả hòa vào trong đó hay không, biểu hiện của Bách Tích Văn và Nhâm Thư Chỉ cũng không quan trọng, Dung Hủ mới là mấu chốt.

Nhưng mà sau khi cảnh này chấm dứt, thợ trang điểm lập tức tiến vào phim trường hỗ trợ bổ trang, Viên đạo lại không nói một tiếng lặp lại việc phát video.

Ông xem tròn năm lần, chờ đến cuối cùng, mới nhẹ nhàng hít một tiếng, ngẩng đầu nói rằng: “Nhâm Thư Chỉ quay bù một cảnh, lần này qua!”

Những lời này truyền vào tai Dung Hủ, cậu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Viên đạo. Cùng lúc đó, Bách Tích Văn Mã Tề cũng kinh ngạc nhìn Viên đạo, Nhâm Thư Chỉ thì bất đắc dĩ gật gật đầu, chuẩn bị quay lại.

Hợp tác với Viên đạo không quá ba ngày, Dung Hủ biết, vị đạo diễn này thích cảnh quay dài.

So sánh với rất nhiều đạo diễn điên cuồng vì nghệ thuật, cảnh quay dài của Viên đạo cũng không dài, nhiều nhất cũng chỉ có bốn năm phút đồng hồ, không giống các đạo diễn có chút theo đuổi nghệ thuật, cảnh quay dài của bọn họ thậm chí có thể đạt tới bốn năm chục phút, không hề cắt. Nhưng mà, Viên đạo rất có nguyên tắc, nói là cảnh quay dài thì chính là cảnh quay dài, tuy rằng không phải là loại cảnh quay dài tiêu chuẩn trên ý nghĩa nghiêm khắc chỉ dùng một cảnh mà quay ra, nhưng lúc mọi người đối diễn tuyệt đối sẽ không gián đoạn, từ đầu diễn đến đuôi.

Nhưng lần này, Viên đạo ngoại lệ, ông không có bảo tất cả mọi người quay lại một lần với Nhâm Thư Chỉ nữa, chỉ để Nhâm Thư Chỉ tự mình quay lại.

Chờ đến khi Nhâm Thư Chỉ nhỏ thuốc nước mắt quay lại xong, Viên đạo oán giận răn dạy: “Khóc, cô biết khóc không? Không phải là khóc bằng thuốc nước mắt, là khóc thật! Dung Hủ và Bách Tích Văn người ta diễn tốt như vậy, sao cô lại khóc không được, thiếu chút nữa lãng phí một cảnh quay tốt!”

Vì thế rốt cuộc Dung Hủ cũng hiểu rõ, hóa ra lần thứ hai quay cận cảnh đến Nhâm Thư Chỉ, trong mắt Nhâm Thư Chỉ căn bản không có nước mắt gì!

Bởi vì thuốc nước mắt đều chảy sạch rồi, cho nên lần cận cảnh thứ hai, Nhâm Thư Chỉ gần như là đang gào khan. Người cách xa có khả năng thấy không rõ lắm, dù sao trên mặt cô đều là thuốc nước, nhìn không ra trong mắt rốt cuộc có nước mắt hay không, nhưng máy quay lại có thể bắt giữ được rõ rành rành.

Bị Viên đạo răn dạy như thế, sắc mặt Nhâm Thư Chỉ cũng có chút khó coi, nhưng dù sao đạo diễn là lớn, cô cười gượng tiếp nhận đề nghị của Viên đạo.

Đến tối, Nhâm Thư Chỉ còn đề nghị cùng liên hoan.

“Tôi vào đoàn phim có hơi muộn, mọi người cũng chưa từng ăn một bữa cơm. Hôm nay tôi mời khách, mời tất cả mọi người đến tiệm bên cạnh ăn một bữa, mọi người không cần khách khí với tôi.”

Trong đoàn phim, Nhâm Thư Chỉ luôn nhiệt tình hào phóng, cô nói như vậy lại còn đặt bàn luôn, tất cả mọi người vô cùng vui vẻ đi đến tiệm.

Bởi vì là ca sĩ, Nhâm Thư Chỉ cũng không uống rượu, chỉ uống nước trái cây. Trên bàn cơm, trừ cô ra, tất cả mọi người đều nếm chút rượu. Uống không nhiều lắm, nhưng tóm lại cũng là uống, ngay cả Dung Hủ cũng rót cho mình một ly rượu vang.

Rượu quá ba tuần, La Thiến từ bàn trợ lý đi tới, lặng lẽ hỏi Dung Hủ: “Tiểu Hủ, rốt cuộc trong hồ lô của Nhâm Thư Chỉ bán cái gì vậy, đột nhiên mời mọi người ăn cơm… tôi luôn cảm thấy quái quái.”

Nghe vậy, trong lòng Dung Hủ hơi giật mình, suy tư một khắc, cậu cười nói: “Có lẽ cô ấy muốn bồi thường một chút, vì chuyện mấy ngày nay luôn NG?” Loại chuyện minh tinh mời khách ăn cơm tuy rằng không phải là mỗi ngày đều có, nhưng trước kia Dung Hủ cũng từng làm nhiều lần, cái này rất bình thường, không có gì đáng để hoài nghi, đơn giản chỉ là vì làm tốt quan hệ với nhân viên đoàn phim thôi.

Nhưng La Thiến lại cau mày, nhẹ giọng nói rằng: “Tôi cứ cảm thấy quái quái…”

Nói thì nói như thế, nhưng lúc này đây, giác quan thứ sáu của La Thiến dường như cũng không có phát huy hiệu quả.

Sau khi mọi người ở đoàn phim cơm nước xong, cùng tản bộ về khách sạn. Khách sạn ngay ở bên cạnh thành điện ảnh, trị an coi như không tồi, Dung Hủ và La Thiến đi ở hàng đầu đội ngũ, rất xa còn có thể nghe thấy tiếng Nhâm Thư Chỉ và Viên đạo đùa giỡn.

Giờ phút này Viên đạo không ngừng cười ha ha, chỗ nào có dáng vẻ răn dạy Nhâm Thư Chỉ lúc sáng.

Nghe tiếng cười của bọn họ, thiếu niên như có điều suy nghĩ mà cong môi, đại khái hiểu rõ dụng ý hành động này của Nhâm Thư Chỉ.

Ăn người miệng ngắn, bắt người tay mềm, ngạn ngữ Hoa Hạ nói luôn có đạo lý.

Rất nhanh, Dung Hủ ở trong đội ngũ nhóm đầu tiên vào thang máy. Sau khi nói lời từ biệt với La Thiến, cậu liền một mình đi về hướng phòng của mình.

Ngọn đèn sáng ngời lấp lánh chiếu sáng toàn bộ hành lang hẹp dài, trên mặt đất trải một tầng thảm trải sàn thật dày, tiếng bước chân của bất cứ ai cũng gần như không thể nghe thấy. Cửa phòng hai bên đều đóng chặt, Dung Hủ chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp của mình và tiếng bước chân cực kỳ nhỏ.

Cộp cộp, cộp cộp ——

Phòng của cậu ở bên cạnh một chỗ ngoặt, vốn là cuối hành lang, nhưng La Thiến mê tín lại kiên trì yêu cầu đổi phòng cho Dung Hủ, tuyệt đối không thể ở cuối hành lang, vì thế liền đổi đến phòng này.

Vừa đi, Dung Hủ vừa lấy thẻ phòng từ trong túi ra, trong đầu hiện lên cảnh cần quay ngày hôm sau. Đó vẫn là cảnh trong nhà, tiến hành trong phòng làm việc của Tiết Gia Triết. Ở nơi đó, Đàm Dương Hiên mang ảnh chụp hiện trường mới nhất đến cho Tiết Gia Triết, rốt cuộc Tiết Gia Triết quyết định đến quảng trường chỗ người chết bị treo lên để thăm dò.

Cảnh này nhìn như rất đơn giản, nhưng trên thực tế, từ đầu tới đuôi, Dung Hủ đều phải diễn xuất ra tính hai mặt của Tiết Gia Triết.

Hết thảy mà người này phân tích, mũi nhọn đều chỉ về hướng chính mình. Y biết rất rõ ràng là mình giết những người đó, nhưng y lại chưa bao giờ có một chút đổi sắc, y giống như đứng ở bên cạnh, không để ý mà đối đãi với cả sự việc, đối đãi với những người bị y sát hại, đối đãi với chính mình lãnh huyết vô tình.

Cho nên cảnh quan trọng nhất ngày mai, Dung Hủ cần biểu hiện ra sự lạnh lùng giấu ở trong bản chất của Tiết Gia Triết. Cậu có thể thể hiện từ một ít chi tiết nhỏ trên người, cũng có thể thể hiện từ trong giọng nói khi nói chuyện với Đàm Dương Hiên, ví dụ như từ đầu tới đuôi chưa từng rót cho Đàm Dương Hiên một ly nước ấm, lại ví dụ như…

“Cộp —— ”

Tiếng bước chân im bặt.

Thiếu niên bỗng nhiên xuyên qua chỗ ngoặt này, rốt cuộc thấy được người đàn ông đứng ở cửa phòng, an tĩnh chờ đợi.

Hai mắt thiếu niên chậm rãi trợn to, trong đôi mắt trong trẻo phản chiếu một người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ cao ngất. Hai tay của hắn cắm ở trong túi áo gió màu đen, dáng người đĩnh đạc, giống như một pho tượng hoàn mỹ, bình tĩnh yên lặng chờ ở cửa, nhẹ nhàng dựa vào vách tường. Nghe được tiếng bước chân, hắn hơi hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện.

Ngọn đèn màu trắng từ đỉnh đầu người đàn ông tản ra, khiến mái tóc phản chiếu ra một vùng bóng mờ nhàn nhạt. Cặp mắt phượng thâm thúy kia giấu ở trong vùng bóng mờ ấy, lẳng lặng ngưng mắt nhìn thiếu niên, nghiêm túc cẩn thận mà nhìn.

Trong hành lang hoàn toàn yên tĩnh, Dung Hủ kinh hãi nhìn Tần Trình, Tần Trình liền cúi đầu nhìn cậu.

Hai người đều ngưng mắt nhìn đối phương, ai cũng không nói chuyện trước. Một người là bị kinh sợ, một người khác lại dường như là đang hưởng thụ loại trạng thái này, Tần Trình mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm thiếu niên ở trước mắt, chỉ có khóe môi lén cong lên tiết lộ tâm tình sung sướng của hắn giờ phút này.

Qua hồi lâu, rốt cuộc Dung Hủ phục hồi lại tinh thần, cậu theo bản năng muốn hỏi đối phương sao lại bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này, nhưng ngay khi cậu vừa mới mở miệng nói một chữ “anh”, đột nhiên! Liền nghe một tiếng bước chân cực nhẹ từ phía sau cậu vang lên.

Tiếng giày cao gót dẫm trên thảm trải sàn thật sự rất dễ dàng khiến người ta xem nhẹ, chờ đến lúc người này đi đến gần chỗ ngoặt, Dung Hủ mới chú ý tới đối phương. Cậu nhanh chóng quay đầu nhìn lại, hai mắt phút chốc trợn to.

Tần Trình nhẹ nhướn mi, nhẹ giọng hỏi: “Sao…”

“Rầm!”

Căn bản không cho người đàn ông cơ hội mở lời, Dung Hủ trực tiếp nắm tay hắn, nhanh chóng phóng vào cửa, ào ào một phen đặt Tần Trình ở trên tường, chân trái móc một cái, vang lên một tiếng ầm thật lớn, cửa phòng liền đóng lại phía sau cậu.

Tần Trình kinh ngạc nhìn thiếu niên, chỉ thấy một tay Dung Hủ ấn cánh tay hắn, đặt hắn giữa vách tường. Rõ ràng lùn hơn mình nửa cái đầu, nhưng giờ phút này thiếu niên lại vẻ mặt ngưng trọng, quay đầu, mắt không hề chớp nhìn về phía cửa.

Tần Trình: “…”

Trầm tư một khắc, Tần Trình yên lặng dời tay xuống, nắm tay thiếu niên.

Cơ mà như vậy, Dung Hủ lại vẫn giống như không có phát hiện, vẫn không chuyển mắt nhìn chằm chằm cửa.

Ánh mắt Tần Trình nhẹ nhàng xẹt qua trên mặt thiếu niên, cuối cùng cũng nhìn về phía cửa. Hắn hơi hơi híp mắt, trong con ngươi sâu thẳm thâm trầm hiện lên một chút tối tăm, chỉ nghe ngay sau đó, tiếng gõ cửa thanh thúy chậm rãi vang lên.

Một giọng nữ mềm nhẹ cách ván cửa mỏng manh, thấp giọng cười nói: “Dung Dung, vừa rồi lúc ăn cơm, có phải cậu quên cầm di động không? Tôi đưa lại đây giúp cậu, cậu mở cửa giùm đi.”

Hết chương 75

Tần Tranh Tranh: ý, Dung Dung vách tường-don bảo bảo, xấu hổ xấu hổ (๑>ω<๑)

Dung Dung: (ngoài cửa có người, nhìn chăm chú)

Tần Tranh Tranh: ý, Dung Dung không phát hiện bảo bảo nắm chặt tay em ấy ~(≧▽≦)~

Dung Dung: (ngoài cửa có người, nhìn chăm chú!)