Slenderman rời khỏi căn biệt thự và đi vào rừng, vừa đi ông vừa dùng tay gạt một vài cành cây chắn ngang mặt mình. Thứ mà ông cảm nhận được, nó khá là yếu nên phải mất một lúc, Slenderman mới lần ra được nó. Thứ đó đang ngồi bó gối phía dưới chân ông, người nó run liên hồi, có vẻ nó đang khóc.

Đó là một cô bé chừng 8 - 9 tuổi, bé có mái tóc dài bồng bềnh màu nâu hạt dẻ, lớp da trắng hồng và trên người mặc một bộ váy màu hồng lấm lem bùn đất với máu, đi chân đất. Bộ dạng bây giờ của cô bé khiến ai cũng muốn lại gần vỗ về an ủi. Slenderman cúi người xuống ngang tầm cô bé, ông dùng chiếc xúc tu vỗ nhè nhẹ vào vai bé. Cảm nhận được cái vỗ trên vai, cô bé ngẩng mặt lên nhìn xung quanh, và vừa trông thấy ông, bé đã lập tức hét lên, đồng thời nhảy tránh ra xa, khuôn mặt đáng yêu thể hiện sự kinh hãi. Slenderman khẽ đưa tay chạm vào gò má phúng phính của cô bé, ông đang tỏ ra là mình không làm hại, bé gái đó run rẩy nhìn lại vào khuôn mặt trống trơn của Slenderman một lần nữa rồi cất giọng:

- Ngài... ngài... là ai...?

Ông đáp bình tĩnh:

- Ta là Slenderman, con là ai?

Cô bé ngập ngừng mãi mới trả lời ông:

- Con... con... là... Sally...

Slenderman nhìn thấy toàn thân Sally, ngoài bùn đất lấm lem khắp tay chân còn có những dòng máu chảy từ trán, tay chân có những vết trầy xước giống như bị bạo hành, ông hỏi:

- Sally, nói ta nghe sao con lại ngồi khóc ở giữa rừng vào đêm hôm thế này?

Sally trùng mắt xuống, nói lí nhí hình như chỉ đủ để cho mình nghe, nhưng Slenderman vẫn nghe được:

- Con đang... sống... sống với ba mẹ... ở một căn nhà... ở một đồng cỏ rộng... mênh mông... và người chú từ thành phố khác... tới thăm gia đình con. Chú ấy tốt... nên con khá quý... nhưng... nhưng hắn... hắn đã...

Đến đoạn này thì Sally không kìm được sợ hãi, cô bé ngồi sụp xuống, ôm lấy đầu mình, hai hàng nước mắt thi nhau lăn dài trên gò má. Có vẻ là Sally đã trải qua chuyện rất đáng sợ, Slenderman ngồi xuống một tảng đá ngay đấy, dùng xúc tu quấn quanh người cô bé xong nâng lên, đặt vào lòng mình. Sally mở to mắt rồi vùi mặt vào áo Slenderman, gào khóc thảm thiết. Ông vuốt mái tóc bồng bềnh của bé, hai tay ôm lấy thân hình nhỏ nhắn đang rúc trong lòng.

Sally tạm ngưng khóc, nhấc mặt khỏi áo Slenderman, cô bé trông thấy nước mắt mình làm ướt một ít chiếc áo vét của ông, Sally ngước mắt lên, nói run run:

- Con xin lỗi... con làm bẩn áo... ngài rồi...

- Không sao cả

Sự dịu dàng của Slenderman làm cho Sally cảm thấy thật ấm áp, cô bé ôm ông, hỏi khẽ:

- Sao ngài tốt với con vậy ngài Slenderman?

- Nên nói sao nhỉ, ta cảm thấy thương cho con...

Sally nhoẻn miệng cười với Slenderman, nói:

- Ngài là người quan tâm tới con sau 5 năm đó, con cảm ơn ngài Slenderman!

5 năm? Oan hồn của cô bé đã vật vờ trên nhân gian một mình được hơn 5 năm rồi sao?

Slenderman khẽ thở dài, ông đưa mặt mình lại gần mặt Sally:

- Để ta xem

Sally khó hiểu, nhưng vẫn để cho Slenderman xem kí ức của mình.

Ông chạm trán mình với trán cô bé, từng dòng kí ức trước của Sally hiện ra rõ mồn một, chúng đi từ từ, chầm chậm lướt qua ông. Một ngôi nhà... một gia đình... một tội ác... giờ thì ông đã hiểu.

Slenderman nhấc mặt khỏi mặt Sally, cô bé xoa xoa trán nhìn ông với vẻ khó hiểu. Slenderman đặt Sally xuống tảng đá vừa ngồi, xoa đầu bé:

- Con ở đây chờ ta, ta đi giải quyết một chuyện.

- Ngài đi có lâu không ngài Slenderman?

- Ta sẽ đi nhanh thôi.

- Vâng ạ!

Sally ngoan ngoãn ngồi ở đó, Slenderman nhìn cô bé đáng yêu đó thêm lần nữa rồi dịch chuyển đi.

Ông đứng trước sân sau của một cái bệnh viện tâm thần, nơi mà chú của Sally đang ở. Oan hồn của Sally sau khi chết đã hành hạ tinh thần và ám lấy hắn ta, khiến hắn trở thành một tên điên. Giờ thì Slenderman sẽ làm cho tên này sống không bằng chết.

Ông kết nối và truyền sóng nhiễu vào đầu hắn, làm cho thần trí hắn rối loạn, và rồi hắn đã bất tỉnh ngay lập tức.

- Khi tỉnh dậy, ta sẽ khiến mi sống cũng không được, mà chết cũng không xong! Nợ máu... thì phải trả bằng máu!

Slenderman thầm nguyền rủa chú của Sally, rồi hừ lạnh bỏ đi mất.

Trên đường về rừng, Slenderman tìm thấy Charlie, một con gấu bông bị linh hồn hung dữ ám trong một cửa hàng đồ chơi, lúc ông cầm nó còn suýt vung con dao giấu sau cái khóa sau lưng vào tay ông, cũng may nó dừng khi nhìn vào mặt ông.

Sally ngồi vung vẩy chân trên tảng đá, ngó nghiêng xung quanh, trông thấy Slenderman từ xa, cô bé nhảy xuống khỏi tảng đá và chạy lại chỗ ông, nó cao giọng:

- Ngài Slenderman, ngài đã quay lại

- Chờ ta có lâu không?

- Dạ không ạ!

Ông chìa Charlie ra trước mặt Sally, nói với cô bé:

- Đây là Charlie, nó sẽ là bạn mới của con.

- Oaaa!!!

Con gấu cử động, ngẩng đầu mắt nhìn Sally, nó giơ tay chạm vào mặt cô bé, Sally mỉm cười, vuốt ve con gấu:

- Mình là Sally, từ giờ ta sẽ là bạn tốt của nhau nhé!

- Tớ cũng vậy...! - Charlie khẽ đáp lại

Slenderman nhìn Sally, ông đưa tay tới gần cô bé, dịu giọng:

- Con muốn tới ở cùng ta không Sally?

Sally tròn xoe mắt, hào hứng

- Con được phép ạ?

- Đúng vậy!

- Vậy con có thể gọi ngài là Slendy được không ạ?

Slendy... cái biệt danh này bao lâu rồi ông không được nghe người khác gọi rồi nhỉ?

Slenderman gật đầu, tuy không có mặt nhưng hình như ông đang cười

- Đương nhiên, con có thể gọi ta như vậy.

- Hay quá!!!

Sally nắm lấy ngón tay gầy của Slenderman, nhảy chân sáo theo từng nhịp chân của ông, tay còn lại ôm chặt Charlie, cả ba cùng về Slender Mansion - căn biệt thự của ông. Sally vô cùng sung sướng, sau 5 năm vất vưởng một mình, giờ cô bé đã có thể nhận được sự quan tâm yêu thương của một người. Slenderman hay theo cách gọi của bé - Slendy, ông chính là người bố thứ 2 mà cô bé yêu quý.