Tiểu Nguyệt dìu Thái Sinh một đường đi đến phòng khách,nàng thấy tình trạng của thiếu phu nhân hôm nay không tốt lắm.Còn biểu thiếu gia kia trước đó nàng đã nói cho hắn biết thân thể thiếu phu nhân không khỏe đang nghỉ ngơi, bảo hắn ngày khác đến nhưng mà nói sao hắn cũng không chịu.

Đi đến cửa phòng khách, Thái Sinh liền thấy Đường Hiền Nhạc ngồi ở trên ghế, thảnh thơi thưởng trà, nhìn thấy hắn đến đây hắn thản nhiên cười.

Nụ cười này mặc dù nhạt lại bao hàm nhiều nội dung.

“Tiểu Nguyệt ngươi lui ra trước đi.” Thái Sinh đứng ở cửa, quay đầu nhìn Tiểu Nguyệt  nở nụ cười nhợt nhạt nói.

“Thiếu phu nân, thân thể người không có việc gì sao?” Tiểu Nguyệt lo lắng nhìn Thái Sinh.

“Đừng lo.” Thái Sinh cho Tiểu Nguyệt một nụ cười trấn an, thật là đây tình trạng gì nha, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy được chính mình giống như nữ tử nhu nhược không chịu nổi, hắn là nam nhân, nếu thân thể không khỏe đều có thể chống đỡ .

Tiểu Nguyệt đi rồi, nơi này cũng chỉ còn lại Thái Sinh và Đường Hiền Nhạc .

“Đại biểu ca hôm nay đến đây có chuyện gì sao?” Thái Sinh tuy rằng đi vào phòng nhưng chỉ là đứng ở cửa, ý của hắn rất rõ ràng bằng tốc độ nhanh nhất tiến vào chủ đề sau đó mau rời khỏi.

“Ha ha……thiếu phu nhân……ta xem ra trí nhớ của ngươi không tốtlắm.” Đường Hiền Nhạc nở nụ cười chói mắt, chén trà cầm trong tay buông xuống, đứng lên muốn một bước đi tới chổ Thái Sinh,“Xem ra, ta phải nhắc nhở ngươi mới được.”

Thái Sinh thấy hắn đi đến bản thân lập tức lui về phía sau.

Đường Hiền Nhạc một tay giữ chặt Thái Sinh,đẩy hắn đến trên tường, đây là một cái góc chết cho dù có người từ bên ngoài đi ngang qua, vô luận thông qua cửa sổ rộng mở cũng không nhìn thấy hai người bọn họ.

“Ngươi làm cái gì, buông ra!” Thái Sinh giận trừng mắt nam nhân trước mắt, hắn thật sự là hơi quá đáng, ba lần bốn lượt như vậy đối vớihắn, nơi này dù sao cũng là bạch phủ là nơi riêng của Bạch Tấn Vân.

“Làm cái gì, ngươi nói ta muốn làm cái gì!” Đường Hiền Nhạc thu tay lại chế trụ cổ tay Thái Sinh, đưa hai tay hắn ép chặt lên vách tường, sau đó cả người hắn dán tới, chuyên chú nhìn chằm chằm Thái Sinh, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi:“Ta biết ngươi đang lo lắng chuyện gì a ?”

Thái Sinh không nói lời nào, đem mặt hướng bên cạnh.

“Đừng tưởng rằng cái gì cũng không nói, ngươi có thể bỏ chạy nha.” Đường Hiền Nhạc mang theo thanh âm trêu tức hướng tới gần Thái Sinh, muốn âu yếm cái miệng nhỏ nhắn của hắn, Thái Sinh cúi đầu càng thấp, cau mày, vẻ mặt thống khổ.

Nhưng mà lời còn chưa  nói ra.

Đường Hiền Nhạc thấy tình hình hắn như vậy cũng không có tiến thêm một bước bắt buộc hắn, chẳng qua để môi hắn chuyển qua bên tai Thái Sinh thấp giọng nói:“Ngày mai ta theo cô mình đến Tử Vân Tự dâng hương, ngươi cũng tới đi?” Nói xong, khóe miệng Đường Hiền Nhạc gợi lên độ cong, nhìn khuôn mặt Thái Sinh có chút đỏ bừng ,cảm thán nói:“Chậc chậc, hé ra khuôn mặt như vậy lại nam nhân, ha ha làm gì có ai nghĩ đến nha.”

Nói xong, hắn lui từng bước về phía sau, buông lỏng Thái Sinh ra, đi nhanh về phía cửa,trước khi rời đi hắn nói rõ ràng:“Ngày mai ta chờ ngươi!”

Tiếp theo liền biến mất ở cửa .

Thái Sinh cúi đầu không nói, ngày mai hắn thật sự phải đi sao?