Mà vào một khắc ngựa xông tới này, Liêu Trường Hải đưa Lý Mẫn Giai ngăn ở phía sau và cũng dùng mã đao trước đó còn dùng để cắt thịt thỏ làm binh khí phòng thân, lúc này ném nó ở một bên, lo lắng nhìn qua giai nhân.

 

"Tam, Tam tiểu thư nàng không sao chứ?"

 

Vừa rồi chắc là mình rất oai hùng nhỉ? Bản thân cõng lấy người tiểu nhân nhi đấy! Cho dù mình bị vật kia phun máu ra ngoài dọa nhảy một cái, Tam tiểu thư cũng không nhìn thấy là được rồi.

 

Không giống với Nghiêm Tiêu Nghi, Lý Mẫn Giai đưa lưng về phía kinh mã, vào một khắc xảy ra chuyện, nàng còn chưa kịp xoay người đã bị Liêu Trường Hải hoàn toàn ngăn ở phía sau không thấy gì cả. Cho dù có bị kinh hãi cũng vì lúc ấy Liêu Trường Hải đột nhiên nhào lên, tư thế quá mức dọa người.

 

Lý Mẫn Giai nhô đầu dò xét, vượt qua thân thể Liêu Trường Hải nhìn thấy tình hình cách đó không xa, đại khái cũng rõ ràng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Nghĩ đến Liêu Trường Hải có thể vào lúc xảy ra chuyện, đầu tiên nghĩ đến chính là che chở mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Mẫn Giai hơi phiếm hồng.

 

Nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Lý Mẫn Giai, Liêu Trường Hải cũng mặc kệ chung quanh tình cảnh như thế nào, lúc này lực chú ý của hắn đều bị người trước mắt chiếm hết.

 

Mà ở một bên khác, Khương Kỳ đang lo lắng Nghiêm Tiêu Nghi đồng thời càng thêm phẫn nộ nhìn chuyện xảy ra trước mắt giống như ngoài ý muốn này.

 

Hắn lạnh lùng nhìn đoàn người đang ở phía sau kinh mã cười lạnh một tiếng: "Bắt hết những người này lại cho bản Thế tử!"

 

Một đoàn người đang chạy tới nơi này vừa giẫm chân xuống, vội vàng nói: "Ai dám? Chúng ta là người của Nam Chu phủ."

 

Hộ vệ Quốc Công phủ nhìn về phía Khương Kỳ, Khương Kỳ lại nhìn về phía đám người sau lưng kia, giọng nói lạnh lùng: "Ninh Quốc Công phủ ta khi nào còn phải bị một tên hạ nhân phủ Chất tử uy hiếp."

 

Hộ vệ lập tức lĩnh mệnh, không đợi mấy người kia phản ứng đã nhào tới trói tất cả bọn họ lại.

 

Sau lưng bọn họ, mấy người cưỡi ngựa chậm rãi đi đến nhìn thấy tình huống trước mắt, một nữ tử cầm đầu chất vấn: "Khương Kỳ, ngươi đang làm gì vậy?"

 

Khương Kỳ thấy trên mặt Nghiêm Tiêu Nghi không có vẻ kinh sợ, nhẹ nhàng thở ra. Đối diện với chất vấn của nữ tử nọ hoàn toàn không rảnh để ý, ngược lại nói với Lý Mẫn Giai: "Tam tiểu thư, thực sự thật có lỗi đã để ngươi bị sợ hãi."

 

Sau đó lại quay đầu nói với Liêu Trường Hải: "Ngươi đưa Tam tiểu thư trở về trước, ta ở chỗ này còn có việc phải xử lý."

 

Liêu Trường Hải nhìn mấy người kia một chút, lại quay đầu nói thầm với Khương Kỳ mấy câu sau đó quặm mặt lại mang theo Lý Mẫn Giai rời đi. Vương Thực Phủ vừa rồi suýt nữa bị thịt nghẹn lập tức dắt ngựa của mình đuổi theo.

 

Sau khi đi xa, Vương Thực Phủ quay đầu, có chút đáng tiếc nhìn về phía nơi cắm trại, nói rằng: "Biểu ca, huynh cứ vứt bỏ Thế tử như vậy, có biết rất không có nghĩa khí hay không?"

 

"Ngươi hiểu cái..." Liêu Trường Hải nghĩ đến Lý Mẫn Giai bên cạnh, chữ cái rắm kia lại bị nuốt trở vào: "Ngươi hiểu cái gì, chúng ta cũng không phải lưu manh, sau lưng còn có cả một đại gia đình đấy! Ngày trước Thế tử đã sớm nói với ta, một khi chúng ta gặp người có thân phận cao thì bảo ta đi trước để những người kia khỏi quay đầu đối phó với Vũ Uy hầu phủ ta."

 

Vương Thực Phủ bĩu môi, nói ra: "Ngươi và Thế tử lớn lên cùng nhau, đến bây giờ hắn cũng không ghét bỏ cái thân vướng víu của ngươi thật sự là đầy nghĩa khí."

 

"Tiểu tử ngươi. . . chờ sau khi trở về, xem ta thu thập ngươi thế nào." Liêu Trường Hải tức giận nói. Mặc dù hắn nói như vậy nhưng trong lòng lại căng thẳng khó chịu. Trước kia ngược lại không có gì nhưng hôm nay bên người có Lý Mẫn Giai, Liêu Trường Hải không khỏi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ nếu như mình cứ tiếp tục tầm thường vô vi* nữa thì có thể thật sự không bảo vệ được ai.

 

*Vô vi: tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ.

 

Vương Thực Phủ hờ hững nhìn lướt qua, không nói thêm gì nữa. Sau khi trở về, ngươi còn không phải bị đại biểu ca thu thập làm gì còn thời gian quản ta à!

 

Lý Mẫn Giai nghĩ đến lúc rời đi, Liêu Trường Hải nói với Khương Kỳ tựa hồ đã hiểu được cái gì đó rồi.

 

Nơi cắm trại, nữ tử nói chuyện trước đó thấy Khương Kỳ không để ý mình cả giận nói: "Khương Kỳ..."

 

"Lư tiểu thư, thân phận ngươi như thế nào, gặp bản Thế tử không biết xuống ngựa hành lễ còn dám gọi thẳng tục danh bản Thế tử?" Khương Kỳ nhìn nữ tử kia, cười lạnh nói.

 

Lư Viện sững sờ, muốn nói cho dù là gặp Nhị hoàng tử nàng ta cũng không cần hành lễ nhưng đây là lễ nghi triều đình, Nhị hoàng tử cho phép là một chuyện, chính mình nói ra lại là một chuyện khác. Hơn nữa, Khương Kỳ là Thế tử Quốc Công triều đình phong, một nữ tử không có phẩm cấp không tước như nàng ta ở trước mặt gọi thẳng tên càng thêm không ổn. Người chung quanh cũng đã dần dần vây lại

 

Nhưng mà đúng vào lúc này, một công tử trẻ tuổi chậm hơn Lư Viên một bước đi đến đây, chỉ thấy hắn tung người xuống ngựa, chắp tay nói: "Nhạc Anh Kỳ bái kiến Thế tử."

 

Lư Viện thấy thế, mặc dù không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể làm theo, tung người xuống ngựa.

 

Khương Kỳ nhìn người kia, đáy mắt hiện lên một tia u ám. Mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng lại để Nghiêm Tiêu Nghi bắt gặp. Nhạc Anh Kỳ? Tên này không phải chính là danh tự Chất tử Nam Chu sao. Trong lòng nàng sinh nghi, nhìn về phía người tới.

 

Chỉ thấy người kia vóc người gần giống Khương Kỳ, diện mạo lại tuấn tú nhã nhặn, dáng vẻ đường hoàng. Nghiêm Tiêu Nghi không khỏi nghĩ, một người như vậy, Nam Chu lựa chọn như thế nào lại đưa hắn làm Chất tử. Mà Thế tử hình như có quan hệ gì đó với hắn?

 

"Vẫn là công tử hiểu lễ nghĩa." Khương Kỳ cười lạnh, nhìn về phía Lư Viên giữ im lặng ở bên: "Mà Lư tiểu thư lại là một người Chất tử cũng không bằng, chẳng lẽ gia phong Lư gia chính là như thế?"

 

Khương Kỳ lời vừa rơi xuống, không chỉ có Lư Viện mà sắc mặt Nhạc Anh Kỳ cũng cứng đờ. Mặc dù hắn ta thân là Chất tử nhưng trong Kinh rất nhiều người bởi vì hắn bái Lư Thái phó làm thầy, đối với thân phận Chất tử của hắn cũng lờ đi. Thời gian trôi qua, Nhạc Anh Kỳ cũng gần như sắp quên mình là đứa con rơi của Nam Chu đưa tới mà chỉ là Vương tử Nam Chu đến Kinh Thành học hỏi.

 

Bây giờ bị Khương Kỳ không chút lưu tình vạch trần sự thật, Nhạc Anh Kỳ cảm giác trên mặt bị đánh một bạt tai. Mà Lư Viện kia tính tình điêu ngoa lại không rành thế sự, một số thời khắc thậm chí còn hết sức ngu ngốc. Nếu không phải nàng ta là người Lư gia, Nhạc Anh Kỳ căn bản sẽ không để ý nàng ta. Bây giờ bị Khương Kỳ mang hai người bọn họ ra so sánh, càng làm cho Nhạc Anh Kỳ cảm thấy sỉ nhục.

 

Người xung quanh tới xem náo nhiệt tự cho là nhỏ giọng, thế là sôi nổi nghị luận lại khiến Lư Viện không cách nào cứng rắn chống đỡ được nữa. Chỉ thấy nàng ta mang theo một mặt không cam lòng, hơi khom người nói: "Bái kiến Thế tử."

 

Khương Kỳ hài lòng gật đầu một cái, không có gọi dậy mà ngược lại nhìn Nghiêm Tiêu Nghi bên cạnh nói: "Phu nhân, nàng đã từng gặp vị Lư tiểu thư này chưa?"

 

Nghiêm Tiêu Nghi gật đầu nói: "Đương nhiên là gặp rồi, có điều Lư tiểu thư là cháu ruột của Hoàng Quý Phi, thiếp... Không có duyên tương giao mà thôi." Nhìn thấy hai người vẫn duy trì tư thế hành lễ như cũ, Nghiêm Tiêu Nghi hiểu được Khương Kỳ đang cố ý làm khó bọn họ. Nghiêm Tiêu Nghi nhìn thoáng qua xác ngựa đã lạnh cách đó không xa kia, không khỏi nghĩ đến chuyện trước đó Khương Kỳ bị quăng xuống ngựa.

 

Chẳng lẽ chuyện Thế tử bị quăng xuống ngựa có liên quan đến hai người này? Nghiêm Tiêu Nghi không khỏi hoài nghi. Đã có hoài nghi, Nghiêm Tiêu Nghi đương nhiên sẽ không giả vờ rộng lượng ngược lại phải phối hợp thật tốt với phu quân nhà mình mới được.

 

Khương Kỳ nghe vậy cũng có chút ngoài ý muốn, hắn biết tức phụ nhà hắn thông minh nhất. "Ồ? Đã như vậy, Lư tiểu thư..."

 

Khương Kỳ quay đầu nói, nhìn hai người giữ nguyên tư thế đứng đó, hất cằm, khẽ cười một tiếng nói: "Còn không mau tới gặp qua Nghi phu nhân."

 

Nhạc Anh Kỳ giật mình một cái, đáp một tiếng rồi hướng về phía Nghiêm Tiêu Nghi chắp tay hành lễ: "Nhạc Anh Kỳ bái kiến Nghi phu nhân."

 

Nghiêm Tiêu Nghi khẽ vuốt cằm: "Nhạc công tử đa lễ." Một Vương tử của nước phụ thuộc bị đưa tới làm Chất tử, nói thẳng ra chẳng là cái thá gì cả!

 

Lư Viên càng thêm bất đắc dĩ hướng về phía Nghiêm Tiêu Nghi hành lễ, lúc này Nghiêm Tiêu Nghi mệt mỏi phất tay cho đứng lên. Nàng ta ngước mắt nhìn dáng vẻ ôn nhu mang ý cười của Nghiêm Tiêu Nghi, trong lòng thầm hận. Cũng may mà Tam ca nhà mình còn nhớ tới nữ nhân này, chỉ hận lúc này hắn đã trở về trước, không thì nhất định phải để hắn tận mắt nhìn bộ dáng dối trá này của Nghiêm Tiêu Nghi.

 

"Tốt, hiện tại Nhạc công tử và Lư tiểu thư phải chăng nên giải thích với bản Thế tử một chút nhỉ?" Khương Kỳ đỡ Nghiêm Tiêu Nghi ngồi xuống, mình cũng ngồi ở bên cạnh.

 

Hai nha hoàn Tiêm Nhu Tiêm Xảo vội vàng đứng sau lưng bọn họ, cầm quạt lớn trong tay che nắng cho bọn họ. Tư thế này hoàn toàn tựa như đang thẩm vấn tra hỏi Nhạc Anh Kỳ và Lư Viện.

 

Nhạc Anh Kỳ thấy thế, biết chuyện này sợ là không đơn giản.

 

Người chung quanh im lặng nhìn xem náo nhiệt, ai cũng không lên tiếng. Phải biết Nghiêm Tiêu Nghi thế mà suýt nữa sẽ phải đến Lư gia, bây giờ tình hình này không biết là Khương Kỳ vì Nghiêm Tiêu Nghi xả giận, hay là hận Lư gia họ tráo hôn chiếm thê tử ban đầu của hắn. Có điều nhìn thái độ Khương Kỳ đối đãi với Nghiêm Tiêu Nghi, khả năng cái trước nhiều hơn một chút.

 

Ninh Quốc Công phủ thế lớn, tay giữ trách nhiệm phòng vệ kinh kỳ. Mặc dù Lư gia bởi vì chuyện Lư Trạch Bảo mà chọc giận bệ hạ, nhưng đó cũng là nhà ngoại Hoàng Quý Phi, phía trước lại có Nhị hoàng tử. Mà bây giờ hai nhà này bởi vì hôn sự con cái đã không hòa bình giống như trước nữa. Ngay cả xác ngựa nằm ngang giữa bọn họ kia cũng không phải đang chạy về phía đám người Thế tử sao? Nếu nói trùng hợp, lại có ai tin chứ?

 

Nhưng mà chuyện này thật đúng là trùng hợp như vậy, trùng hợp đến mức khó mà tin nổi. Tất cả mọi thứ chỉ bởi vì một con thỏ không biết từ chỗ nào xông tới dưới vó ngựa tùy tùng Nhạc Anh Kỳ, nhất thời móng ngựa giẫm loạn, ngay lúc tùy tùng kia muốn ổn định thân thể lại không cẩn thận đụng trúng ngựa Lư Viện đang cưỡi. Lư viện theo bản năng vung roi ngựa trong tay, roi vung ra làm cho con ngựa vốn đã kinh sợ lại bị dọa sợ thêm.

 

Dưới tiếng kinh hô của mọi người, thân thể con ngựa kia lập tức hất văng tùy tùng trên người nó xuống, không chờ đám người ngăn cản, tung vó chạy như điên ra ngoài rừng. Nhưng ai cũng không nghĩ tới con này vừa chạy, lại sẽ đụng phải Khương Kỳ.

 

Nghe Nhạc Anh Kỳ giải thích, Khương Kỳ cười khẽ một tiếng: "Nhạc công tử, ngươi cảm thấy bản Thế tử sẽ tin có chuyện trùng hợp như vậy sao?"

 

Lư Viện cướp lời, giải thích: "Sự thật chính là như thế, bây giờ con ngựa gây chuyện kia cũng đã bị người các ngươi giết, ngươi, Thế tử còn muốn như thế nào?"

 

"Đây cũng là thái độ của Lư tiểu thư ngươi?" Khương Kỳ nhắm hai mắt, cười lạnh nói.

 

Nhạc Anh Kỳ thầm mắng Lư Viện không thể làm nên chuyện, tiến lên một bước, chắp tay nói: "Thế tử, lời Nhạc mỗ nói hoàn toàn là sự thật, thế nhưng mọi thứ xảy ra quá mức đột ngột, Nhạc mỗ không thể kịp thời ngăn cản, đụng chạm đến Thế tử..." Nhạc Anh Kỳ dừng một chút, hơi ngẩng đầu nhìn Khương Kỳ, thần sắc rất là chân thành: "Nhạc mỗ ở chỗ này đặc biệt thỉnh tội với Thế tử."

 

Khương Kỳ cong khóe môi, chậm rãi nói: "Nhạc công tử là Vương tử Nam Chu, bản Thế tử trách tội cũng không được. Chỉ có điều những người tùy tùng của Nhạc công tử ngươi, làm việc bất cẩn, suýt nữa bị thương người vô tội. Vì có thể bảo vệ an nguy của Nhạc công tử tốt hơn và tránh cho loại chuyện này xảy ra lần nữa, bản Thế tử cho rằng, những người kia vẫn phải xử lý mới được. Đến lúc đó, bản Thế tử sẽ đích thân chọn cho Nhạc công tử một nhóm người thỏa đáng, ít nhất sẽ không bởi vì một con thỏ nho nhỏ mà không quản được ngựa của mình."