Đao pháp của Liêu Trường Hải quả thật kém Khương Kỳ không ít, bên trên xương thỏ bị loại bỏ dính không ít thịt.
"Liêu nhị, con thỏ này vốn không có bao nhiêu lạng thịt, ngươi đừng có lãng phí chứ?" Khương Kỳ không buông tha. Liêu Trường Hải bỏ thịt thỏ đã được lóc xong vào trong đĩa Lý Mẫn Giai, sau đó bản thân nắm một cái xương đùi thỏ, hung hăng nói: "Ăn những thứ này cũng nhét không nổi miệng Thế tử gia ngài." Thấy Liêu Trường Hải hung hăng gặm cái xương đùi không có bao nhiêu thịt kia, Khương Kỳ cười càng lớn tiếng hơn, cảm giác chán ghét vì bị Liêu Trường Hải quấy rầy mới xem như tiêu tan. Đúng lúc này chợt thấy có một đoàn người đang đi tới chỗ bọn họ. Cẩn thận nhìn theo, quản sự chuồng ngựa hình như cũng ở trong đó. Chu Trung ở một bên hầu hạ nhìn thấy, đi ra phía trước ngăn đám người lại. "Ơ! Đây không phải Hồ quản sự sao? Đây là..." Chu Trung nhìn thoáng qua nam tử trung niên cầm đầu sau đó lại nhìn quản sự chuồng ngựa dò hỏi. Hồ quản sự vội vàng chắp tay tiến lên nói ra: "Chu huynh đệ, gia chủ nhà ta nghe nói Thế tử ở đây nên cố ý tới để bái kiến." Thấy vị Hồ quản sự này đi theo sau lưng nam tử trung niên kia, Chu Trung liền đoán được chắc là người của Thẩm gia. Lão gia chủ Thẩm gia trước kia cũng đã gặp qua, bây giờ vị này trông lạ lẫm chắc là tân nhiệm. Chu Trung chắp tay thi lễ nói: "Chu Trung bái kiến Thẩm gia chủ." Trước khi Thẩm Lập Phong đến đã nghe Hồ quản sự nói qua, người này gọi là Chu Trung chính là người hầu thân cận của Khương Kỳ, cho nên cho dù là người hầu cũng không thể đắc tội. Thế nên trong lúc đó Thẩm Lập Phong chắp tay đáp lễ nói: "Tại hạ Thẩm Lập Phong, cố ý tới để bái kiến Thế tử và Nghi phu nhân, xin Chu huynh đệ có thể dẫn tới giùm." "Chu Trung chỉ là hạ nhân bên người Thế tử gia, không dám vô lễ dẫn vào, còn xin Thẩm gia chủ chờ một lát, Chu Trung bẩm báo Thế tử đã." Chu Trung cười ha hả nói. Nghĩ đến vị gia chủ tân nhiệm này cũng thật sự cho hắn mặt mũi lại xưng huynh gọi đệ với hắn. Nhớ lại gia chủ Thẩm gia đời trước mỗi lần đưa thiếp mời, Quốc Công gia cũng không gặp, chắc hẳn vị này không được cho vào nhà bèn tìm tới Thế tử. Thẩm Lập Phong thiên ân vạn tạ nhìn xem Chu Trung về tới bên người Khương Kỳ, híp mắt cố gắng muốn thấy rõ biểu cảm của Khương Kỳ. Không bao lâu sau chỉ thấy Chu Trung bước nhanh tới. "Chu huynh đệ, Thế tử cư nhiên đồng ý gặp tại hạ?" Thẩm Lập Phong vội vàng chắp tay hỏi. Chu Trung có chút áy náy nói: "Thật xin lỗi, hôm nay Thế tử bồi phu nhân giải sầu, không muốn có người quấy rầy, còn xin Thẩm gia chủ thứ lỗi." Mặc dù trước khi đến Thẩm Lập Phong cũng đã chuẩn bị trong lòng nhưng không tránh khỏi lộ ra một tia thất vọng: "Là tại hạ suy nghĩ không chu toàn..." Lại nói mấy câu, Thẩm Lập Phong ôm quyền cáo từ. Hồ quản sự không cùng rời đi mà chờ Thẩm Lập Phong đi xa sau đó tiến lên nhét vào trong tay Chu Trung một cái hầu bao màu trắng. Chu Trung giả vờ khước từ thì Hồ quản sự vội nói: "Đây là một chút tâm ý Đông gia chúng ta, Chu huynh đệ nhất định phải nhận lấy. Ta biết hôm nay Chu huynh đệ ngươi không phân thân ra được, chờ đến ngày khác, ca ca ta tại quán rượu mở tiệc đãi rượu, ngươi nhất định phải tới đó." Chu Trung cười rạng rỡ, thu hầu bao Hồ quản sự nhét tới vào trong tay áo, nói: "Không dám, ca ca mời rượu huynh đệ ta sao dám chối từ." Khương Kỳ nhìn Chu Trung trở về, giương mắt hỏi: "Đuổi đi rồi?" Chu Trung trả lời: "Đuổi đi rồi ạ." Nói xong từ trong tay áo lấy ra hầu bao Hồ quản sự nhét tới, hai tay dâng lên: "Đây là thứ Hồ quản sự kín đáo đưa cho tiểu nhân, sờ vào chắc là ngân phiếu." Khương Kỳ khoát tay một cái nói: "Cho ngươi thì ngươi giữ lấy, cũng hiếm khi có người tìm đường đến chỗ ta." Sau khi Chu Trung nghe xong, nhét hầu bao trở lại tay áo, nụ cười trên mặt không khép lại được. Ngân phiếu nhỏ nhất cũng là mười lượng, cái này có thể chống đỡ được gần nửa năm chi tiêu của hắn đấy! Liêu Trường Hải hỏi: "Người này đã đi đến trước mặt rồi, cứ đuổi đi như vậy hả?" "Cha ta không gặp người ta, ta cần gì phải tự tiện thò một chân vào." Khương Kỳ gắp cho mình một miếng cái nướng. "Điều này cũng đúng." Liêu Trường Hải gật đầu nói: "Có điều nhớ lại trước kia Thẩm gia cũng không có đi tìm ngươi, làm sao hôm nay lại là chạy đến đây?" "Trước kia vị lão gia chủ biết tính tình cha ta cho nên mỗi lần cho dù là cha ta không để ý tới hắn, ngày lễ ngày tết cũng đều đưa tới một chút lễ theo lệ, vô cùng an phận. Bây giờ lão gia chủ ẩn lui, người mới tới này sợ là còn chưa tìm hiểu tính tình cha ta còn muốn có thể từ chỗ ta tìm ra một con đường đây mà!" Khương Kỳ lơ đễnh nói. "Những năm nay người muốn từ chỗ ngươi tìm đường cũng không ít nhỉ?" Liêu Trường Hải dường như nghĩ tới cái gì, cười nói: "Có nhớ Triệu gia - đối thủ một mất một còn của Thẩm gia kia hay không, ấy vậy mà đưa tỷ muội song sinh nhà mình tới cho ngươi. Chà chà! Thật đúng là bỏ được." Vào lúc Liêu Trường Hải nhắc đến Triệu gia, Khương Kỳ liền nháy mắt với Liêu Trường Hải nhưng Liêu Trường Hải nhìn thấy lại giả vờ không thấy vẫn nói ra câu kế tiếp cho khoan khoái. Khương Kỳ thấy Nghiêm Tiêu Nghi nhìn mình, trong nháy mắt ưỡn thẳng sống lưng, cổ họng nhấp nhô, có chút khẩn trương giải thích: "Là có chuyện như vậy nhưng hai người kia vi phu nhìn nhìn cũng chưa từng nhìn đã cho người ném ra ngoài." "Là như thế này không sai, hai người kia thế nhưng là mỹ nhân khó có được, cứ như thế bị Thế tử phái người bọc chăn ném ra ngoài. Sách! Nghe nói sau khi gia chủ Triệu gia trở về liền bị bọn người trong tộc hắn kéo xuống ngựa." Liêu Trường Hải thấy bộ dạng khẩn trương của Khương Kỳ, biết việc này không thể đùa quá trớn nên thức thời dừng lại, dù sao sự việc cũng đúng là như thế. "Bọc chăn mền?" Nghiêm Tiêu Nghi bắt lấy một điểm, đôi mi thanh tú hơi nhíu. Liêu Trường Hải sững sờ, cười khan nói: "Chủ yếu là trời đang rất lạnh, tuyết bay đầy trời mà! Hai cô nương kia mặc đồ còn rất mát mẻ cho nên Thế tử sợ hãi trực tiếp ném ra bên ngoài cho người chết rét, người Triệu gia đến tìm phiền phức vì lẽ đó mới bọc chăn mền." Nói xong Liêu Trường Hải cho Khương Kỳ ánh mắt xin lỗi, chuyện này hắn thật sự không phải cố ý. Khương Kỳ trừng mắt với Liêu Trường Hải, hận không thể nuốt sống hắn. Chuyện Lý Mẫn San làm Nghiêm Tiêu Nghi ghen ghét là hắn vui lòng nhìn thấy nhưng nếu chuyện này giải thích không rõ ràng, hắn thật sự sợ Nghiêm Tiêu Nghi biết, trong lòng tồn tại vướng mắc. Nghiêm Tiêu Nghi liếc qua Khương Kỳ, Khương Kỳ giật mình một cái, cảm giác vèo một cái toàn thân lạnh lẽo. Ai ngờ sau đó chỉ thấy Nghiêm Tiêu Nghi che miệng cười một tiếng, chậm rãi nói ra: "Thì ra là thế. Triệu gia cũng coi như dùng hết thủ đoạn." Liêu Trường Hải vội vàng gật đầu, tiếp tục nói: "Đúng vậy! Đúng vậy! Cũng may Thế tử giữ mình đoan chính mới không ăn một bộ* Triệu gia kia." *Một bộ ở đây ý chỉ mánh khóe của Triệu gia. Khương Kỳ ngồi nghiêm chỉnh, theo Liêu Trường Hải không ngừng gật đầu, vẻ mặt ta chính là người như vậy, hắn không có chút nào khoa trương. Lý Mẫn Giai ở một bên nháy mắt mấy cái, đối với hành động củaLiêu Trường Hải vì bảo vệ hành vi Khương Kỳ lại có thể mang cái từ ‘giữ mình đoan chính’ ra mà sinh lòng kính nể. Liêu công tử này da mặt thật sự cực kỳ dày, mà Thế tử lại cũng thản nhiên thừa nhận, quả nhiên là cá mè một lứa. Cùng nhau vô sỉ cũng cùng nhau vui vẻ. Nghiêm Tiêu Nghi nhìn hai người kia, thật sự là có chút nhịn không được. Chỉ nghe nàng cười nói: "Liêu công tử, thiếp đã nghe rõ rồi, Thế tử cũng không cần khẩn trương. Chẳng lẽ Thế tử đã quên lời thiếp từng nói qua hay sao?" Khương Kỳ sững sờ, lập tức nhoẻn miệng cười: "Làm sao quên được, phu nhân cũng chớ có quên vi phu từng nói qua, giác ngộ hư ngôn*." *Giác ngộ hư ngôn: ý nói đời trước Khương Kỳ tin vào lời nói giả dối của người khác mà không bảo vệ được gia đình nên kiếp này anh ấy đã hiểu ra (giác ngộ). Liêu Trường Hải vốn còn lo lắng vì mình chọc Nghiêm Tiêu Nghi không vui mà đắc tội Khương Kỳ, thấy thế cảm thấy buông lỏng nhưng lập tức lại nhịn không được thầm mắng: Biết rõ chuyện chung thân của ta còn chưa có kết quả đấy! Hai người này cứ ở đây chàng chàng thiếp thiếp thật sự là quá khinh người! Nhưng hắn không biết rằng, Lý Mẫn Giai ở một bên nhìn thấy hai người họ nói chuyện qua lại trong lòng sinh ra chút hâm mộ. Ngồi ở một bên hoàn toàn bị xem nhẹ, Vương Thực Phủ ăn thịt cũng không nhiều lời, chỉ ở nơi đó an tĩnh lắng nghe. Sau bữa trưa, cũng chính là thời điểm ánh mặt trời gay gắt nhất. Mấy người bèn ngồi trong trại có bóng cây che chắn, tán gẫu những chuyện khác. Liêu Trường Hải không nỡ lãng phí thời gian ở chung với Lý Mẫn Giai nên nói những chủ đề mà nữ tử thích. Bởi vì trong nhà còn có một tiểu muội, Liêu Trường Hải cũng rất yêu thương nàng ấy, mỗi lần trong Kinh có một số vật nữ tử thích, hắn cũng đều nghĩ hết biện pháp lấy được cho tiểu muội nhà mình cho nên liên quan tới chủ đề nữ tử, Liêu Trường Hải cũng nói được mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy. Nghe Liêu Trường Hải mượn cớ tặng quà cho tiểu muội nhà mình, nói bóng nói gió từ trong miệng Lý Mẫn Giai moi ra thứ nàng yêu thích, Khương Kỳ nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Nghiêm Tiêu Nghi: "Liêu nhị cũng xem như không uổng phí công phu, nhìn đối phương cũng không phải lừa gạt hắn." "Liêu công tử đã lấy chân tình đổi lấy chân tình, người có lòng đương nhiên sẽ không coi nhẹ phần chân tình này của hắn. Vả lại, chỉ mới mấy ngày không gặp, thiếp thấy thân hình của Liêu công tử quả thật đã gầy hơn trước. Vị này Tam tiểu thư nhìn cũng là người có chủ ý cho nên chỉ cần Liêu công tử nói được làm được, một năm sau, chàng và ta phải bắt đầu chuẩn bị quà tặng cho Liêu công tử rồi." Nghiêm Tiêu Nghi cũng thấp giọng nói. Khương Kỳ liền nói: "Hạ lễ phải có cái gì để lo lắng, chỉ sợ bản thân Liêu nhị chống đỡ không đến một năm đã bỏ chạy về nhà." Nói xong Khương Kỳ nhìn chằm chằm Liêu Trường Hải, tên mập này hình như gầy đi chút, xem ra những ngày này đại ca của hắn cũng không nhàn rỗi. Mà đúng lúc này chợt nghe được trong rừng truyền đến một trận tiếng kêu sợ hãi. Hộ vệ ở một bên nghỉ ngơi nghe tiếng lập tức vây xung quanh đám người Khương Kỳ. Mấy người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một con ngựa từ trong rừng xông ra, phi thẳng đến vị trí đám người Khương Kỳ. "Giết!" Khương Kỳ một tay ôm lấy Nghiêm Tiêu Nghi vào trong ngực, cũng mặc kệ đằng sau kinh mã có người tựa hồ đang kêu cái gì, không chút do dự hạ lệnh. *Kinh mã: con ngựa hoảng sợ Hộ vệ đứng ở trước nhất nhận lệnh, cầm đao quan trong tay đi về phía kinh mã đang chạy tới như điên. Dưới tiếng kinh hô của đám người và rồi một khắc kinh mã lướt qua, nhấc đao hướng về phía cổ ngựa chém tới. Lập tức khiến cho kinh mã còn đang phi nước đại tới chưa kịp kêu thành tiếng, cổ đã tách rời, máu tươi từ cổ phun ra, thân ngựa theo thế xông đi thêm mấy bước rồi té nhào. Mọi người xung quanh ngơ ngác nhìn mọi thứ phát sinh trước mắt không khỏi giật mình. Đều nói hộ vệ Quốc Công phủ ai cũng là cao thủ hiếm thấy, bây giờ xem như tận mắt nhìn thấy. Chỉ bằng một đao đã chém rớt đầu ngựa, cánh tay phải dùng lực bao lớn mới có thể làm được hành động này! Khương Kỳ lạnh lùng nhìn đầu ngựa nhìn cách đó không xa sau đó cúi đầu nhìn Nghiêm Tiêu Nghi trong ngực hỏi: "Thật sự bị dọa cho phát sợ rồi?" Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Nghiêm Tiêu Nghi đỏ mặt buông hai tay nắm chặt vạt áo Khương Kỳ ra, chậm rãi lắc đầu. Mới vừa rồi lúc kinh mã chạy về phía bọn họ, nàng quả thực là bị kinh hãi, ngay một khắc sau đó nàng đã được Khương Kỳ ôm vào trong ngực, mùi dược thảo còn chưa phai trên người hắn trong nháy mắt xóa đi sợ hãi trong lòng nàng.