- Ông nội.... Cháu xin lỗi vì phải nói điều này.... Nhưng cháu quyết định, mối quan hệ này chỉ là một trò đùa.... - Nó mím môi bước lên trên cao rồi nói xuống những quan khách ở dưới - Cháu không phải là công cụ cho ông, cũng không phải là con rối bị ông điều khiển. Ông thương cháu, cháu biết điều đó, nhưng cháu không thể nào hiểu được tại sao ông lại ép cháu phải kết hôn với một người cháu hoàn toàn không biết gì cả, một người cháu chỉ mới gặp có một lần. Cháu mới 17 tuổi, ông à...... Cháu có lỗi gì chứ????? Cháu phải chịu sự điều khiển như vậy, cháu phải trở thành con mồi trong cuộc hôn nhân chính trị của ông chỉ vì cháu sinh ra trong một gia đình giàu có sao hả ông???/ Vì thế nên cháu không được quyền tự mình lựa chọn tình cảm sao hả ông?????? Cháu thật không hiểu....... Cháu lẫn anh Minh đều không có tình cảm với đối phương, bọn cháu cũng còn rất trẻ, thế mà lại phải kết hôn. Cháu.... Cháu từ chối hôn sự này........

- Cháu.... - Ông Phong trợn mắt rồi ôm ngực, ngã khuỵu xuống sàn. Khung cảnh bất chợt hôn loạn.

- Ông.....

------------

Nó ngồi ngoài phòng phẫu thuật của bệnh viện Ông Phong lại nhập viện vì bênh tim tái phát.

“Ông.... Cháu xin lỗi..... Cháu xin lỗi.....”

Nó gục mặt xuống tay rồi òa khóc.

Nó biết, nó là một đứa cháu bất hiếu, không nghe lời ông. Nó cũng biết, ông làm thế chỉ là vì muốn tốt cho nó, nhưng nó không thể thắng nổi trái tim nó đang đấu tranh.

Mọi người ngồi cạnh nó im lặng không nói gì, mỗi người đều đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình......

Đèn trên cửa phòng sáng lên màu xanh

- Cô Diệp...... - Bác sĩ bước ra nói với bác Diệp - Chúng tôi đã cố gắng hết sức..... Ông ấy đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn rất yếu, có thể ra đi bất cứ lúc nào.... Mong mọi người hãy chuẩn bị sẵn tâm lí.... Nhưng mong có một phép màu nào để ông ấy được bình phục.......

- Ba.... - Bác Diệp ngất xỉu

- Mẹ.... - Gin và Cin chạy lại - Mẹ ơi.....

- Hức.... Hức.... - Nó òa khóc trên vai Ji - Tớ.....Tớ sai rồi, phải không......

------------

Ngày hôm sau, tất cả các mặt báo đều giật tít: Cháu gái hủy bỏ hôn lễ, chủ tịch Đại Phong lâm trọng bệnh. Bất ngờ, tấm ảnh hắn và nó hôn nhau trong lễ cưới được lấy ra làm minh chứng: Cháu gái Đại Phong và con trai Thành Công yêu nhau.

- Thật tức chết đi mà!!!!! Tên nghịch tử này....... - Ông Thành đập bàn - Không ổn rồi...... Phải cho nó và Sasa kết hôn ngay thôi......

- Bố.... - Một bóng người lả lướt chạy vào phòng, ông lấy ông Thành òa khóc - Con không chịu đâu.......

- Ông làm gì đó thì làm, đừng để con gái tôi bị liên lụy vì cái thói trăng hoa của con ông nha.... - Ông Nhật cười

- Biết rồi mà, tôi sẽ không để con dâu tôi bị gì đâu..... - Ông Thanh xoa đầu Sasa

- Hừ... Wendy..... Là mày sao..... Mày..... Con Moon...... Chúng mày...... Coi chừng tao.......

------------

- Em ở đây vài ngày đi. - Hắn kéo nó vào trong ngôi nhà bên bờ biển của hắn - Chị Sam cũng không biết nơi đây đâu, mỗi thằng Jin biết thôi. Yên tâm đi.

- Hazz... - Nó thở dài nằm lên giường - Em mệt rồi..... Nhiều lúc ước mình không phải là con nhà giàu.... Nhiều lúc ước có bố mẹ ở đây.... Mặc dù em chưa gặp được mẹ nhưng em chắc chắn mẹ em sẽ phản đối hôn ước này của ông thôi.... Nếu mẹ còn sống.....

- Mẹ anh thì bỏ đi từ khi anh còn nhỏ xíu. - Hắn nằm xuống cạnh nó - Em nằm ngủ chút đi, khóc nhiều mệt rồi, anh đi nấu cơm...

- HẢ????? - Nó trợn mắt

- Đừng khinh anh thế chứ...... - Hắn véo mũi nó rồi bước ra khỏi phòng

.....

Tại sao nó lại bỏ đi?????

*1 tiếng trước*

- Cháu đi đi..... - Bác Diệp khóc - Đừng ở đây nữa.... Cháu hại chết ông cháu rồi đấy cháu thấy chưa???? Cháu không còn là cháu gái nhà họ Nguyễn nữa..... Cháu đi đi..... Bác quản gia, niêm phong ngôi biệt thự của con bé lại......

Nó lầm lũi kéo vali ra khỏi khu biệt thự

- Ngốc..... - Hắn chạy xe đến - Sao thế?????

- Bị đuổi.... - Nó cười nói nhẹ như không. Nước mắt bây giờ không còn đủ để khóc nữa rồi

- Đến nhà anh đi.

- Nè, chị Sam không cho đâu....

- Đến nơi bí mật của anh, chị ấy không biết đâu.... - Hắn kéo nó đi

........

- Ăn đi.... - Hắn đưa dĩa thức ăn tới tận giường cho nó

- Ngon.... - Nó mỉm cười - Lần đầu tiên..... Em ăn ngon như vậy.....

- Anh chỉ nấu được mấy món hà. Em ăn sơn hào hải vị, sao ngon bằng.....

- Không đâu...... - Nó lắc đầu - Được người yêu vào bếp nấu ăn thì cho dù có tệ mấy cũng thành ngon....

- Ý em là anh nấu ăn tệ à???????

- Ha ha.... Em đâu dám chê......

Tiếng cười đùa hạnh phúc vang vọng

Nó và hắn có ngờ đâu, tiếng cười này sẽ là nơi bắt đầu một chuỗi ngày dài đau khổ và bi thương.....