Quân vẫn đơ người trước biểu hiện của nó. Hắn hiểu đầu tiên, vội vàng lôi mọi người tỉnh dậy:

- Kìa mọi người sao vậy? Ana tự nhiên sao cô dừng lại thế? Anh Quân nữa. Băng đang cầu cứu anh mà. Mau giúp con nhỏ đi!

Tất cả như vừa thoát khỏi cơn mơ, vội vàng tiếp tục việc còn dang dở:

- Băng Băng, bà chết với tôi_ Ana hùng hổ tiến lại, mặt hầm hầm.

- Oái!_ nó kêu kên, bám chặt tay anh hơn.

- Thôi, Ana ngồi xuống đi! Bình tĩnh nào!_ anh Quân cuối cùng cũng buông lời ”vàng ngọc”

để cứu nó.

Ana hậm hực ngồi xuống ghế, mắt liếc nó ám chỉ ”cậu đợi đó!”. Nó đáp lại ánh mắt đó bằng một cái hất mặt lên thách thức và cười đểu.

Tất cả mọi người nhìn nó rồi cùng lắc đầu thở dài. Tâm trạng họ bây giờ rất vui. Nó đã trở lại vui vẻ như ngày xưa…

Nó thuộc tuýp người thích hành động hơn lời nói. Đây là lời giải thích cho những hành động của nó từ nãy tới giờ…

Mặc dù…

Ko nói câu tha thứ…

Nhưng đều hiểu…

~