Nó và hắn trở lại vào phòng. Ana cười đểu hỏi nó:

- Ủa hai người ở ngoài đó tâm sự gì vậy? ”Tình củm” quá ha!

Hai người ngượng chín mặt. Nó cố lấy lại bình tĩnh, dùng giọng bình thường nhất có thể xen chút đểu cáng (>0< ai nghĩ là nó vừa suýt khóc giơ tay lên)

- Oh. Ra ngoài hóng gió mà cũng hiểu thành thế này rồi. Nếu là những người yêu nhau thì hiểu thành cái gì?

Câu nói của nó lập tức phát huy tác dụng. Ana và Ken mặt đỏ rần rần lên, hệt như hai quả cà chua chín.

- Cái… Cái gì mà… Hiểu thành… Cái… Cái… gì chứ? Cậu đừng… Đừng có nghĩ… Nghĩ lung tung!_ Ken rối tung lên nói, xua tay ngoầy nguậy.

- Đúng… Đúng đó… Cậu… Cậu đừng… Linh tinh_ Ana cũng lắp bắp nói, lắc đầu liên tục.

Nó nhếch môi cười đểu, bước tới ngồi xuống bên cạnh giường anh Quân, giả vờ ngây thơ:

- Ơ, tui có nói hai cậu hả? Tui chỉ bảo là…_ nói đến đây, nó giả vờ bịt miệng lại_ Ối chết, tui quên mất là hai người…

Nó nói lấp lửng làm ặt hai người kia đã đỏ còn đỏ hơn. Mấy người còn lại trong phòng đều lắc đầu và cười to. Thật đúng là Băng Băng, xoay chuyển tình thế rất nhanh và khiến người khác ko đỡ nổi với nó.

Ana gầm gừ xắn tay áo lên:

- Bà chết với tui, Băng Băng!

Thấy tình huống khẩn cấp, nó vội với tay Quân:

- Hai! Hai cứu Bé Băng! Có người sắp giết em! Papa ơi cứu con!

Cả phòng khựng lại khi tiếng nó vừa dứt. Nó vừa nói gì cơ? Có phải là thật ko?

- Con… Con vừa nói… nói gì cơ?_ papa nó lắp bắp hỏi, hơi run run.

Đôi mắt nó hơi cụp xuống. Nó thật sự ko muốn nói những câu đại loại như ”Con tha thứ cho hai người” hay ”Con mới là người có lỗi. Mọi người tha thứ cho con.” Cố lấy lại tinh thần, nó nói:

- Con nói có vấn đề gì hả papa?_ nó cười gượng, quay sang Quân_ hai bỏ em hả, ko thương Bé Băng à, sao lại để ”mụ la sát” kia hành xác em gái yêu quý của hai chớ. Hai à!