Bà Vương chửi xối xả vào mặt Lam Thư không cho cô nói lời nào.

" Cô cãi lời tôi, tôi không chấp. Dụ dỗ hai con tôi, tôi cũng không chấp. Vậy mà cô lại được nước lấn tới. Hôm nay là cho nhịn đói, ngày mai là chửi luôn cả chủ, vậy thì sau này chắc cô hạ độc vào đồ ăn thức uống cho cả nhà tôi chết nhăn răng. Ý đồ của cô... Tôi thuộc lòng rồi"

" Bác nghe con giải thích đã..."

"Lại còn giải thích nữa à... Cô đậy cái mâm không ở đây, không phải là cô định cho cả nhà ăn không khí mà sống à"

Lam Thư cố gắng giải thích, nhưng nửa chữ cũng không thể nói ra được. Bất lực cô đợi bà chửi xong rồi mới lên tiếng. Nhưng bà cứ chửi hết chuyện này đến chuyện. Thật sự cả bốn người cũng không biết bà đang chửi cái gì nữa.

" Cả cuộc đời của tôi chưa thấy người nào như cô... À mà thấy rồi.... nhưng cũng ở đẳng cấp thua xa cô... Trong suốt 45 năm cuộc đời chỉ duy nhất một người mà tôi hận đến xương tủy. Nhưng ngày hôm nay trong danh sách đã ghi thêm tên cô rồi đó. Nghĩ mà cũng thấy đúng hai người nghèo rách mồng tơi, một người là Lam Thư, còn một người là Lam Như. Nhìn kiểu gì cũng thấy cô giống cô ta... Ờ mà đúng rồi, cùng là loại cướp chồng, dụ dỗ con cái nhà lành mà "

" Bác...."

Ông Vương nghe thấy nhắc đến cái tên Lam Như thì ánh mắt trở lên tức giận vô cùng. Ông cầm vào cánh tay của bà đưa lên cao nhìn bà ta như muốn ăn tươi nuốt sống.

" Bà nói gì thì nói nhưng tôi cấm bà sỉ nhục Lam Như"

Bà ta cười một cách đau đớn, nhìn vào ông có chút gì đó nặng nề. Lắc đầu ngán ngẩm.

" 17 năm rồi mà ông vẫn còn nhớ như in hình ảnh của bà ta. 17 năm rồi mà trong từng cử chỉ, ánh mắt và hành động của ông vẫn có bà ta. 17 năm rồi mà vì bà ta ông vẫn có thể làm tất cả. Cũng đúng mà tình đầu, vợ hụt, thật tiếng cho cái gì mà thanh mai trúc mã. Bà ta chết rồi chắc con tim ông cũng chết theo luôn. Tôi tự cảm thấy hả hê khi trên đời mất đi một con hồ ly"

" Bà có im đi chưa..."

Ông vung tay tát cho bà ta một cái thật mạnh, thật đau. Không hiểu sao trong ánh mắt đanh thép ấy lại có chút gì đó hối hận. Nam Phong và Nam Anh thật sự rất bất ngờ khi người ba mà từ khi chào đời đến giờ họ coi là hiền từ, nhu nhược. Chưa bao giờ lớn tiếng hay động tay với họ lại sẵn sàng tát mẹ họ một cái đau điếng đến vậy. Bà ta ôm một bên mặt cười trong sự đau khổ, ánh mắt đỏ hoe.

" Vương Khang....lại một lần nữa ông tát tôi vì con hồ ly tinh đó.. Ông đã bao giờ tự hỏi lòng mình tôi đã chịu đựng những gì chưa"

Bà lấy ngón tay chỉ vào ngực ông, nơi trái tim ông đang đập liên hồi và đau nhói khi người con gái mình yêu bị sỉ mắng thậm tệ. Thêm một cái lắc đầu trong vô vọng.

" Những gì bà đã và đang chịu đựng sao.... Không... Bà không hề chịu đựng gì cả..... Mà nếu có thì nó cũng chưa bằng một phần mười nghìn những gì mà Lam Như đã vì hạnh phúc của tôi và bà mà gánh chịu"

" Bao giờ ông chẳng như vậy... Ông có biết cái cảm giác lạnh giá trong đem tân hôn nó khủng khiếp đến nhường nào không. Người chồng mà mình đã bao lâu chờ đợi lại đi gặp tình cũ ngay trong đêm ấy. Tôi tự cảm thấy tôi đã thua kém gì cô ta, cả về tiền và vẻ bề ngoài tôi đều hơn cô ta rất nhiều, rất rất nhiều"

Thêm một cái lắc đầu trong vô vọng của ông Vương. Ông chỉ một cái thật rõ, nói một câu thật rõ.

" Thứ duy mà bà thua cô ấy...chính là bà có một trái tim đen đó Cao Nhật Lệ"

Ba đứa trẻ đứng ngây người không hiểu đâu vào đâu. Nam Anh đến cạnh bà Vương lay người bà.

" Là sao vậy mẹ, con không hiểu "

Bà vung tay cô ra rồi cứ vậy bước ra ngoài. Nam Phong nhìn Nam Anh thắc mắc, cô lắc đầu tỏ ý không biết. Anh đến chỗ ông Vương định hỏi cho ra nhẽ nhưng ông cứ vậy đi lên lầu, phốt lờ cả ba người.

" Ba....."

Có tiếng chuông ngoài cửa. Lam Thư ra mở cửa và lấy vào một hộp bánh kem và một hộp bánh pizza. Cô giơ ra trước mặt của Nam Phong và Nam Anh. Nam Phong cầm hai hộp bánh rồi bóc vỏ. Nam Anh ngồi vào bàn than thở.

" Đáng lẽ là một bữa ăn bất ngờ và hạnh phúc mà ai ngờ"

Nam Phong cắt miếng bánh bỏ vào trong đĩa rồi nhìn hai cô em gái mà mỉm cười.

" Ăn đi, nhìn làm gì. Bà mẹ mà không ăn thì chúng ta ăn"

"Dạ"

...............

Trong một đêm trời đầy trăng sao. Ánh trăng xuyên qua từng kẽ lá, gió cứ thế đưa đẩy khiến tâm hồn người ta như hoà quyện cùng với mây trời. Từng áng mây cho dù là hạnh phúc hay đau thương đều chỉ là mộtauf đen của đất trời. Gió cứ thế thổi đìu hiu nhẹ nhàng và kì lạ.

Ông Vương đứng ngay trước ban công, ngó lên mặt trăng đang tỏa sáng yếu ớt. Trái tim ông bây giờ đã tan nát, nó giường như đã ngừng đập tại giây phút mà ông biết tin người con gái mình yêu thương nhất đời rời khỏi chốn dương thế. Ngày ấy ông vẫn nhớ như in cái khoảng khắc mà mình trao nhẫn cưới cho người con gái xa lạ dưới sự chứng kiến của người phụ nữ mình yêu. Không thể nhớ lúc ấy ông đã đau đớn đến nhường nào, nhưng thứ duy nhất mà ông vẫn nhớ đó chính là những giọt nước mắt chua chát của Lam Như.

" Mặt trăng hôm nay đẹp quá đúng không em"

Người phụ nữ đứng sau tấm rèm âm thầm đám lời của tiếng lòng ông.

" Đẹp lắm"