Triệu Vũ bước xuống bục, uể oải đi đến trước mặt cô giáo và ba đồng đội, cúi đầu nói:

\- Em xin lỗi…

Cô Phương Dung lắc đầu mỉm cười nói:

\- Em đã làm rất tốt rồi\, là họ quá nhanh mà thôi\, kế tiếp ai sẽ đi lên?

Vũ Hà và Vĩnh Hưng cúi đầu, bây giờ hai người họ thật sự không còn tự tin, đối thủ quá mạnh, không nhất định họ sẽ thua, nhưng phần thắng không cao, đặc biệt là lúc này họ đã để mất điểm ba câu, khó càng thêm khó.

Họ không muốn trở thành người thua cuộc, về tới trường làm sao dám nhìn mặt thầy cô bạn bè nữa chứ.

Đột nhiên Công Nam lên tiếng.

\- Để em lên\.

Hai đồng đội còn lại đều đã mất tinh thần, nếu bây giờ cậu không lên trường học chắc chắn sẽ thua.

Cô Thu Phương gật đầu, cô cũng muốn để cậu lên, qua hai vòng thực lực của cậu thế nào mọi người đều biết rõ, vòng loại cuối này cô vốn để ba đứa nhỏ còn lại phát huy trình độ, nhưng không ngờ tâm lý của mấy đứa nhỏ này quá kém, gặp đối thủ nặng kí lập tức trở nên tự ti.

Công Nam bước lên bục trả lời, cô bé đội đối thủ được thầy dẫn đội dặn dò gì đó, sau đó cũng bước lên bục.

Cô bé nhìn Công Nam với ánh mắt phòng bị, bàn tay đang đặt trên chuông cũng trở nên cứng ngắt.

MC bắt đầu đọc câu hỏi thứ tư.

\- Lavoadie\, nhà hóa học lỗi lạc người Pháp đã xuất bản cuốn “Danh pháp hóa học” vào năm nào?

Công Nam lập tức bấm chuông.

\- Năm 1787\.

Hả?

Mọi người trong hội trường đều chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, một lúc sau mọi người mới bừng tỉnh, có người thỏ thẻ nói với bạn mình:

\- Vừa rồi cậu ấy trả lời đúng rồi sao? Trong chương trình dạy trên lớp có dạy cái này ư?

Người nọ đáp:

\- Mình cũng không biết\, rất xa lạ\, chết rồi mình bị mất trí nhớ rồi hu hu\!

Lại có người nói:

\- Hôm nay các trường khác chỉ đến góp vui\, chủ yếu là xem cậu học sinh của trường Quang Huy này ngược đãi học sinh dở\, não tôi hoàn toàn đình công rồi\.

\- Không biết năm nay trường Thông Khánh Tổ thắng hay Quang Huy thắng đây?

\- Cho dù biểu hiện của cậu ta rất khủng bố\, nhưng Thông Khánh Tổ đã quán quân cuộc thi này nhiều năm\, năm nay lại là đội chủ nhà\, rất khó lật đổ\.

\- Vậy cứ để coi sao\, xem ra năm nay sẽ là năm rất đặc sắc đây\.

Kể cả MC cũng đứng ngẩn người mười mấy giây, sau cùng cũng nhớ ra nhiệm vụ của mình, ông ta tuyên bố:

\- Chính xác\, đội Quang Huy dành được một điểm\.

Thời gian tiếp theo chính là show cá nhân của Công Nam, một mình cậu tàn sát tứ phương, hoàn toàn không cho đối thủ có cơ hội lấy điểm ở bất cứ câu nào, cuối cùng hoàn thành xuất sắc vòng loại cuối cùng với tỉ số 7:3, tiến vào vòng chung kết đấu với đội Thông Khánh Tổ.

Cô bé kia vừa bước xuống bục lập tức bật khóc, thầy dẫn đội trường AVF nhanh chóng dẫn bốn học sinh trường mình vào cánh gà, Công Nam thấy tình huống này thì có hơi lúng túng gãi đầu, hình như cậu chọc con gái người ta khóc rồi.

[Nếu lúc nãy ký chủ nhường cho cô ấy một câu thì người ta đã không đau lòng như vậy rồi.

]

\- Trách tôi sao\, tôi cũng chỉ sợ nửa đường bị gãy ở câu nào đó sẽ bị thua thôi mà\.

Cậu bước xuống bục, ba đồng đội lập tức vây quanh cậu, lúc này mặt mày của Triệu Vũ đã hết buồn bã, cậu ta vui vẻ nói cậu:

\- Nam à cậu giỏi thật đó\, nếu không có cậu tôi không còn mặt mũi nào về trường rồi\.

Vũ Hà tiếp lời:

\- Đúng đó\, tôi thật sự rất ngưỡng mộ cậu\, tôi cũng muốn xin lỗi cậu vì ban đầu đã ôm thành kiến với cậu\, tôi cứ nghĩ cậu học lớp 10\-9 kiến thức sẽ không tới đâu…

Vĩnh Hưng đồng quan điểm gật đầu theo.

Công Nam mỉm cười lắc đầu tỏ vẻ không để ý, dù sao người ta cũng nghĩ đúng mà.

Cô Thu Phương cười thật tươi nói với bốn đứa nhỏ:

\- Tốt lắm\, thi ba vòng cũng mệt rồi\, cô dẫn mấy đứa đi ăn\.

\- Hoan hô\!

Vì để tiện cho việc tham gia thi đấu vào ngày mai, cô Thu Phương hào phóng đưa tụi nhỏ vào ở trong khách sạn gần đó.

Bốn cậu nhóc ở trong cùng một phòng đôi rộng lớn, đùa giỡn với nhau một hồi, Vĩnh Hưng mới hỏi cậu thắc mắc của mình.

\- Nam nè\, cậu học tốt như vậy tại sao lại học trong lớp 10\-9 vậy?

Theo nhận định của cả trường, lớp 10-9 là lớp tập hợp các học sinh quậy phá, học dở nhất trường.

 

Công Nam cười đáp:

\- Là điểm đầu vào của tôi không được tốt lắm\, nói thật hồi cấp hai đúng là tôi không học hành đàng hoàng\, nhưng sau đó nhận ra mình không thế cứ phí phạm tuổi trẻ như vậy được\, cho nên trong kỳ nghỉ hè vừa rồi tôi đã cố gắng ôn tập lại những kiến thức đã hỏng\.

Công Nam ngại ngùng nói qua loa cho có, cậu đâu thể nói mình vào từ cửa sau đúng không.

Ba cậu nhóc kia nghe xong hết muốn đùa giỡn tiếp, thiên tài đúng là khác với người thường, chỉ ôn tập trong một kỳ nghỉ hè mà trình độ đã vượt xa những học sinh vùi mài kinh sử hơn mười năm như họ rồi, có tức không chứ!

Cùng lúc này, bên trong văn phòng hiệu trưởng của trường Thông Khánh Tổ, hiệu trưởng tức giận vỗ thật mạnh lên bàn.

\- Trường Quang Huy thật quá nham hiểm\, mọi năm đều không tham gia mà năm nay lại đến\, thì ra là đã tuyển được học sinh xuất sắc\, muốn tới cướp danh tiếng của trường chúng ta\, ba vòng thi vừa rồi\, nếu không có cậu học sinh kia\, trường Quang Huy làm sao vào được trận chung kết\, chúng ta cũng đâu cần ngồi đây lo lắng như vậy\.

Ninh Tuấn cúi gầm mặt xuống, mặc dù đã vào được trận chung kết, nhưng bốn đứa học sinh đều có dấu hiệu nôn nóng, thậm chí có đứa còn muốn rút lui, làm sao được chứ, trong từ điển của anh ta không có từ chưa đấu đã thua, đặc biệt còn thua dưới tay của cô gái kia, anh ta không cam tâm!

\- Hiệu trưởng\, chúng ta không thể ngồi im chờ chết như vậy được\, không còn cách nào để hạ gục trường Quang Huy sao?

Hiệu trưởng suy ngẫm một lát, sau đó ra quyết định.

\- Ngày mai để xem tình hình thế nào\, nếu phần thắng nghiêng về phía chúng ta thì thôi\, còn nếu ngược lại\, cậu liệu thời điểm dừng thi đấu\, sau đó đưa đáp án cho mấy đứa học sinh\.

Ninh Tuấn nghe xong cảm thấy không ổn.

\- Làm vậy không ổn lắm đâu hiệu trưởng\, nếu bị phát hiện uy tín của trường sẽ chịu ảnh hưởng lớn đấy\.

Hiệu trường hừ một tiếng, nói:

\- Chẳng lẽ thua cuộc thi này không ảnh hưởng uy tín trường? Giành giải nhất bao nhiêu năm lại để thua một trường mới tham gia lần đầu không mất mặt sao? Nếu cậu không nói\, học sinh không nói\, câu trả lời lại là dạng đối đáp ai nhanh hơn thì thắng\, làm sao người khác phát hiện được?

Ninh Tuấn thở dài, thấy hiệu trường đã kiên quyết như thế, tuy trong lòng có điều bài xích, nhưng anh ta cũng không thể không nghe theo, bàn bạc với hiệu trưởng vài câu rồi trở về sốc tinh thần cho bốn học trò của mình.

.